– Thành chủ đại nhân khách khí, hai vị thiên kim xuất giá, hơn nữa phu quân là đệ nhất nhân trẻ tuổi thế hệ này, việc vui lớn như thế không thể tùy hứng được.
– Cũng không phải thế, không chỉ có tham gia đại hôn thiên kim thành chủ, còn có thể thấy mặt của thiên hạ đệ nhất trẻ tuổi tuấn tài, ta kích động vài ngày chưa ngủ ngon đấy.
Liên Trường ở cách Tống Quang không xa, hắn đang tươi cười, nhưng mà gương mặt hơi run lên, dường như có chút không chịu được, nói:
– Tống Quang đại nhân, nên thỉnh Vân Tiêu công tử cùng lệnh thiên kim xuất hiện đi! Ta sinh lòng ngưỡng mộ và kính trọng với Vân Tiêu công tử đấy, xem như tri kỷ đã lâu, rốt cuộc có cơ hội gặp mặt.
– Tự nhiên, tự nhiên!
Tống Quang cũng không dám lãnh đạm Liên Trường, nói:
– Liên Trường công tử đã đến, làm vẻ vang hàn xá kẻ hèn này, cũng chính là phong vân tế hội, để hai trẻ tuổi tài tuấn gặp mặt nhau.
Liên Trường dường như kích động, nói:
– Tống Quang đại nhân quá khen, tên tuổi tại hạ sao có thể so với Vân Tiêu công tử chứ?
Tống Quang mỉm cười, thần sắc đắc ý, cao giọng nói:
– Cho mời Vân Tiêu công tử.
Khúc nhạc biến hóa, bên ngoài có Tống Hàm dẫn, một người trẻ tuổi tươi cười đi vòa.
Nam tử trẻ tuổi kia đôi mắt đẹp, da trắng nõn non mềm, là mỹ nam tử, nhưng mà có vài phần son khí.
Sau lưng nam tử này la hai nữ tử trẻ tuổi, mặc trang bào đỏ thẫm, thần thái vũ mị, gương mặt hai người tám phần tương tự nhau, nhìn qua là tỷ muội.
Là hai nữ tử xinh đẹp, tư sắc thập phần, khó trách lại hấp dẫn “Lý Vân Tiêu” ái mộ, đám người đứng ngoài nhìn ánh mắt sáng lên, cũng rất hâm mộ.
“Lý Vân Tiêu” vẻ mặt ngạo nghễ, ngẩng đầu đi vào hoa viên, khóe miệng cười lạnh cao ngạo, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua bầu trời, dường như đám người không lọt vào mắt của hắn, chỉ khi nhìn qua Tống Hàm, có đôi khi lại nhìn qua hai kiều thê, ánh mắt tỏa sáng.
Huyền Hoa sững sờ, nói:
– Đúng là có vài phần tương tự, hắn không phải là đệ đệ của ngươi chứ?
Hắn dùng tay chọc Lý Vân Tiêu vài cái.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, người này hiển nhiên trải qua ăn mặc tỉ mỉ, dung mạo có ba bốn phần tương tự mình, người này hơn phân nửa đã gặp qua mình rồi.
– Vân Tiêu công tử!
Tống Quang trực tiếp đứng lên, tự mình nghênh đón.
Mọi người đứng ngòi không yên, nhao nhao đứng dậy, Liên Trường đi ra khỏi hàng, ánh mắt tỏa sáng.
Chỉ có Cẩn Huyên vẫn ngồi phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó dường như hiểu cái gì, ngược lại nhẹ cười rộ lên, vẻ sầu lo biến mất.
Tâm tình của nàng dường như vô cùng tốt, nhịn không được rót ly rượu cho mình, uống một mình, dung nhan dường như giãn ra, thân thể có mị lực kinh người.
– Bái kiến thành chủ đại nhân.
“Lý Vân Tiêu” nhẹ nhàng cười cười, tiến lên cúi người chào nói.
Tống Quang cười to nói, vội vàng đứng lên đỡ hắn, mặt mày hớn hở, nói:
– Hiện tại còn gọi thành chủ đại nhân sao?
“Lý Vân Tiêu” cười hắc hắc nói:
– Là tiểu tế cả gan, bái kiến nhạc phụ đại nhân.
– Ha ha, nguyên bản chính là nhạc phụ đại nhân. Đến, mau theo ta ngồi.
Tống Quang đại hỉ, cầm lấy tay “Lý Vân Tiêu” không buông, đi tới phía trước.
“Lý Vân Tiêu” vẫn bảo trì tươi cười, đột nhiên ánh mắt của hắn lườm qua, nhìn qua Cẩn Huyên ngồi cách đó không xa, trong mắt mang theo vẻ kinh diễm, còn có lo lắng.
Tất cả mọi người đứng đấy cung nghênh chính mình, duy chỉ có Cẩn Huyên một người ngồi ngay ngắn, hơn nữa từ thần thái cho tới uống một mình, dường như hoàn toàn không đặt mình trong lòng.
Sau lưng Cẩn Huyên là một bà lão, chính là chưởng quầy Tử Vân thương hội tại thành Vĩnh Tương, nhẹ nhàng chọc vào lưng nàng, dường như nhắc nhở.
Cẩn Huyên cười nhạt một tiếng, nói:
– Không sao.
Bà lão khó hiểu, trên mặt hiển hiện vẻ lo lắng, tư thái Cẩn Huyên như vậy không chỉ có _ “Lý Vân Tiêu” trông thấy, tất cả mọi người trông thấy, người Tống gia sắc mặt lúng túng.
Tống Quang kéo “Lý Vân Tiêu” trực tiếp đi lên ghế bên phải chủ tọa ngồi xuống, vị trí vốn là của chủ mẫu Tống gia, cũng cố ý đưa cho “Lý Vân Tiêu “, có thể thấy được Tống gia trọng thị con rễ thế nào.
Tống Hàm và hai kiều thê ngồi hai bên, còn có một nữ tử tư thái động lòng người cũng theo sau lưng.
– Vân Tiêu công tử, tại hạ đông vực Liên gia Liên Trường.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Liên Trường đứng dậy, tiến lên chào hỏi.
“Lý Vân Tiêu” nhíu mày, nói:
– Thì ra là Liên gia đại công tử, nghe danh đã lâu.
Liên Trường trong nội tâm vui vẻ, vội vàng nói:
– Trước mặt Vân Tiêu công tử, tại hạ không dám xưng công tử. Tại hạ sớm sinh lòng ngưỡng mộ Vân Tiêu công tử, hôm nay có thể gặp được, đây là tam sinh hữu hạnh.
“Lý Vân Tiêu” cười nói:
– Liên Trường công tử quá khiêm tốn, bản thiếu gia đã sớm có ý kết giao với công tử. Phóng nhãn cả đông vực, năm đó có thất tọm cầ, đầu, hôm nay còn đâu, cả đông vực người trẻ tuổi cũng chỉ có Liên công tử là nhân tài kiệt xuất.
– Không dám nhận, không dám nhận!
Liên Trường mở cờ trong bụng, kích động không biết làm sao, lời này nếu là người khác nói ra, hắn nhiều lắm là cười cười, nhưng từ miệng “Lý Vân Tiêu” nói ra, ý nghĩa đã khác.
Tống Quang cười nói:
– Liên Trường công tử không cần quá khiêm tốn, dùng gia thế cùng bối cảnh của công tử, Vân Tiêu nói thế la xứng đáng.
– Khen nhầm, thành chủ đại nhân cùng Vân Tiêu công tử khen nhầm!
Liên Trường lòng tràn đầy vui mừng, chỉ cảm thấy lâng lâng, đầu óc đang suy nghĩ.
Tống Quang cười nói:
– Liên Trường công tử không cần tự coi nhẹ mình, đúng như Vân Tiêu nói, phóng nhãn cả đông vực, ai có thể so với công tử? Phóng nhãn cả thiên hạ, ai có thể so với con rễ Vân Tiêu của ta?
“Lý Vân Tiêu” khiêm tốn nói:
– Thiên hạ anh hùng rất nhiều, lần trước ta cùng Ngạo Trường Không đại nhân, còn có Lỗ Thông Tử đại nhân cùng nấu rượu luận anh hùng, trò chuyện với nhau thật vui, có thể xưng tụng đương thời hào kiệt, cũng có mấy vị như vậy.
Phốc!
Cẩn Huyên đang uống rượu ngon, nghe xong câu này thì bị sặc, ho khan không ngừng, gương mặt nghẹn đỏ hồng.
Sắc mặt “Lý Vân Tiêu” trầm xuống, hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
– Vị giai nhân này là ai? Dường như rất có ý kiến với bản thiếu gia?
Liên Trường vội hỏi:
– Vị này chính là hội trưởng Tử Vân thương hội, Tử Huyên tiểu thư. Vân Tiêu công tử chớ trách, nàng chỉ bị nghẹn, nhất thời thất lễ, kính xin chớ trách.
– Bị nghẹn? Bản thiếu gia nói dễ dàng làm người ta sặc như vậy sao?
“Lý Vân Tiêu” sắc mặt âm tầm lợi hại, hắn vốn nói chuyện phiếm, nội tâm thập phần mẫn cảm cùng chột dạ.
Liên Trường vội vàng nói:
– Cẩn Huyên, còn không mau kính Vân Tiêu công tử một ly bồi tội.
Cẩn Huyên ho khan xong, cũng xấu hổ vì thất lễ, nhưng thần thái bình tĩnh, không hề giống người bội tội đang khẩn trương, chỉ lạnh nhạt cười nói:
– Cẩn Huyên vừa rồi thất thố, kính xin Vân Tiêu công tử chớ trách.
Nàng bưng chén rượu lên, nói bốn chữ “Vân Tiêu công tử” rất nặng, sau đó cười cười uống cạn.
Trong lòng “Lý Vân Tiêu” chấn động, dường như cảm thấy có cái gì không đúng, thầm nghĩ: hẳn là người này nhìn thấy Lý Vân Tiêu?