– Cái gì?
Trong lòng của hắn cả kinh, hoảng hốt, thanh kiếm này là tàn ảnh.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đồng tử co rút lại, trái tim run động mạnh.
– Không tốt! Mau tránh ra!
Vi Thanh gầm lên, gân xanh nổi trên mặt.
Tất cả mọi người biết rõ uy năng của thứ này, cho dù là siêu phàm nhập thánh cũng gánh không được!
Không cần Vi Thanh hô to, Hắc Vũ Hộ đã hiểu thứ này lợi hại, ngón tay vừa chạm vào hắn đã cảm giác xương bị nghiền nát, áp lực thật lớn căn bản không thể địch nổi, ngay cả cương khí của hắn cũng bị đập vụn.
Ầm ầm!
Hắc Vũ Hộ bạo lui, nhưng uy lực của ngón tay chạm vào ngọn núi ập tới, khí huyết của hắn quay cuồng, miệng phun máu tươi.
– Đáng tiếc!
Lý Vân Tiêu thầm than một tiếng, thò tay một trảo, lòng bàn tay xuất hiện một đạo phù văn..
Đâu suất thiên phong lập tức lượn vòng, giống như thần điểu, tốc độ cực chậm bay về tron tay hắn, biến mất không thấy gì nữa.
Đồng thời ánh mắt hắn có dị sắc lóe lên, huyết sắc xuất hiện, sau đó biến thành đen, lại biến thành bình thường.
Trong lòng Hắc Vũ Hộ kinh hãi, ảo thuật của Lý Vân Tiêu vậy mà có thể lừa gạt mọi người.
Xa Vưu tươi cười, sau đó sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nói:
– Ngươi vừa rồi tính toán cả ta, vừa rồi nếu như đoạt trước một bước là ta, hiện tại chẳng lẽ cũng bị ngươi ngộ thương.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ha ha, ta có lòng tin vào ngươi, biết rõ ngươi khẳng định đoạt không lại Hắc Vũ Hộ đại nhân.
Xa Vưu mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, còn có tức giận.
Hắn vung tay lên, chẳng biết lúc nào tay trái xuất hiện thanh kiếm, trong lúc Hắc Vũ Hộ ngăn cản công kích, Lý Vân Tiêu đã ném tới.
Hắn cẩn thận cầm trong tay, lộ ra vẻ mừng như điên, nói:
– Hắc hắc, xem mặt mũi thanh kiếm này, chuyện ngươi tính toán ta bỏ qua. Nếu còn có lần sau, không dễ dàng thế đâu.
Hắn thả ngoan thoại, nhưng nội tâm thầm nghĩ dùng hiểu biết của mình với Lý Vân Tiêu, tuyệt không có khả năng là lần cuối cùng.
Sắc mặt Hắc Vũ Hộ âm trầm, khóe miệng dường như còn có một tia máu tươi, ánh mắt của hắn nhìn qua Xa Vưu nói:
– Ngươi có thể mang Lý Vân Tiêu đi, nhưng những người khác phải lưu lại.
– Cái gì?
Vi Thanh kinh hãi, nói:
– Hắc Vũ Hộ đại nhân, Lý Vân Tiêu là trọng yếu nhất, quyết không thể thả.
Hắc Vũ Hộ nói:
– Ta cũng hiểu, nhưng tình thế không do người.
Vi Thanh cũng trầm mặc, cảnh trước mắt là thế, Thánh Vực đã mất khả năng khống chế tràng diện, muốn lưu lại Lý Vân Tiêu là không thể nào.
Ánh mắt Xa Vưu nhìn qua Lý Vân Tiêu, dường như hỏi thăm.
Lý Vân Tiêu nói:
– Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên, Khâu Mục Kiệt, Phi Nghê, Thủy Tiên, Diệp Phàm sẽ đi cùng ta, còn lại tùy các ngươi.
Vi Thanh biến sắc, nói:
– Khâu Mục Kiệt cùng Diệp Phàm lưu lại, còn lại tùy ngươi.
Trên bầu trời lắc lư, Khâu Mục Kiệt toàn thân đầy máu hiện ra, nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Hắn kiệt ngạo bất tuân sẽ không mở miệng nhờ vả, nhưng trong mắt đã rõ ràng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Phong Tử Kiệt vừa rồi xuất lực lớn nhất, lưu lại sẽ bị ngươi giết, hắn phải đi.
Sắc mặt Vi Thanh âm trầm bất định, giữ lại nhân vật như Khâu Mục Kiệt sớm muộn là đại họa, nhưng trước mắt đúng là không do người, hắn chỉ có thể cắn răng nói:
– Tốt, lần này tha hắn! Ta cũng không tin hắn có thể chạy trốn tới chân trời góc biển, sau khi bổn tọa trở về sẽ điều binh, đuổi giết các ngươi khắp thiên hạ!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chuyện tương lai nói sau, nói không chừng tương lai Vi Thanh đại nhân đi đời nhà ma, thiên hạ cũng không có lắm chuyện như vậy.
Hắc Vũ Hộ đột nhiên nói:
– Diệp Phàm có thể đi, nhưng Nặc Á Chi Chu…
Xa Vưu trực tiếp ngắt lời nói:
– Ngươi nói ít mới tốt, hiện tại không có chỗ các ngươi thương lượng.
Hai tay của hắn cầm kiếm, hai đạo long nguyên chi lực đẩy ra, khí thế trên người tăng mạnh.
Sắc mặt Hắc Vũ Hộ cực kỳ khó coi, hừ một tiếng, không nói nữa.
Kỳ Thắng Phong đột nhiên mở miệng nói:
– Lý Vân Tiêu, dẫn ta cùng đi.
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, quái dị nói:
– Đại nhân đừng dọa ta, dùng uy năng của ngươi, lên trời xuống đất sao không được, cần ta mang đi làm gì?
Trên mặt Kỳ Thắng Phong đầy tức giận, nói:
– Đừng vội đắc ý phi phàm! Nhân sinh ai không có thời điểm mắc cạn, hôm nay giúp ta một lần, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Vi Thanh thấy Lý Vân Tiêu do dự, tức giận:
– Lý Vân Tiêu, ngươi cũng đừng quá phận! Nếu mang tất cả mọi người đi, chúng ta không bằng liều mạng với các ngươi!
Trong mắt Lý Vân Tiêu cười lạnh, giễu cợt nói:
– Ah? Vi Thanh đại nhân có khí khái như vậy? Vậy không bằng liều mạng thử xem, ta rất vừa ý luân hồi đại chuyển bàn mà Hắc Vũ Hộ đại nhân đang cầm đấy.
Hắc Vũ Hộ biến sắc, tuy chính thức đánh nhau chính mình không có khả năng bị đoạt đi, dù thế nào hắn cũng thoát được, nhưng mà người còn lại chết.
Vi Thanh, Tử Ứng Tịch, Nam Phong Tuyền, Bạch Lăng Nguyệt, La Tinh, không ai không phải nhân vật danh chấn thiên hạ, còn có ái đồ của mình, nếu Thánh Vực tổn thất nhiều nguwofi như thế, sợ rằng mấy vị ở thần đô sẽ giận dữ, trực tiếp hàng lâm xuống.
– Tốt, ngươi muốn mang người nào đi cứ dẫn đi.
Hắc Vũ Hộ vô lực phất phất tay.
Vi Thanh sắc mặt tái nhợt, biết rõ giả bộ cường thế cũng chỉ rước lấy nhục, dứt khoát không nói một lời.
Hắc Vũ Hộ nói:
– Lăng Bạch Nguyệt, liên lạc Thánh Vực, thỉnh cầu trợ giúp.
– Vâng!
Lăng Bạch Nguyệt ứng một tiếng, trực tiếp cầm mọt kiện huyền khí, bắt đầu công tác.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nếu như Thánh Vực lại phái người hàng lâm, ưu thế sẽ mất, nói:
– Tốt, Kỳ đại nhân đã muốn cho ta chỗ tốt, vậy cùng đi.
– Còn có chúng ta!
Trữ Khả Vân cũng đứng ra, nói:
– Lý Vân Tiêu, mang ta đi với các ngươi.
Lý Vân Tiêu nhìn qua người tới, nói:
– Ngươi cùng có thể, về phần Tinh Nguyệt Trai đại chưởng quỹ và Quỳ Hoa bà bà, ha ha, Vi Thanh đại nhân sẽ không làm khó các ngươi đâu.
Sắc mặt Hàn Quân Đình khó nhìn, tuy Lý Vân Tiêu nói đúng, nhưng cảm giác, cảm thấy trên mặt nóng rát, dường như bị tát trước mặt nhiều người.
Hừ!
Vi Thanh hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Trữ Khả Vi, giờ phút này Trữ Khả Vi công thể đã phế, thành Hồng Nguyệt tam lão phế một người, hai người khác cũng trọng thương, sợ rằng không lật nổi sóng gió.
– Đi thôi.
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, nhìn Diệp Phàm nói:
– Ngươi có thể khởi động Nặc Á Chi Chu không?
Diệp Phàm nói:
– Nếu chỉ phi hành bình thường thì không vấn đề, khác sợ là không được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Phi hành bình thường đi, dùng tốc độ Nặc Á Chi Chu đủ rời đi trước khi Thánh Vực phái viên binh tới.
– Tốt!
Diệp Phàm bắt đầu khu sử chiến thuyền.
Hắc Vũ Hộ tâm tình hối hận vạn phần, vì sao lúc trước để ý mặt mũ, trực tiếp cướp chiến hạm là được.
Đám ngươi Lý Vân Tiêu nhảy lên, bay vào trong chiến hạm.
Kỳ Thắng Phong dùng tay chỉ vào đám người, nói:
– Ngươi đi theo ta.
Người nọ sắc mặt trắng nhợt, thở dài, không thể không ra khỏi hàng, từ phía sau đi ra. Chính là Hóa Thần Hải La Thiên cửu giai đại thuật luyện sư, bị Kỳ Thắng Phong lưu cấm chế trên người.