Hắc vũ hộ nói:
– Tần Xuyên, ngươi cũng theo ta.
Một người trẻ tuổi đi ra ngoài, cẩm y đai ngọc, phong độ nhẹ nhàng, thở dài nói:
– Vâng, sư phó!
Công Dương Chính Kỳ nói:
– Có hắc vũ hộ đại nhân đích thân tới, tự nhiên không có vấn đề, ta bảo bọn họ chuẩn bị truyền tống trận.
Lăng Bạch Nguyệt nói:
– Truyền tống trận đã mất đi hiệu lực, nên mở hàng lâm trực tiếp đi.
– Cái gì?
Công Dương Chính Kỳ kinh hãi, nói:
– Truyền tống trận cũng mất đi hiệu lực? Chẳng lẽ thực sự có đại sự xảy ra sao? Cưỡng ép truyền tống chỉ sợ phương vị không chuẩn.
Hắc vũ hộ nhàn nhạt nói ra:
– Không sao, độ lệch sẽ không quá lớn, không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu.
Công Dương Chính Kỳ nói:
– Cũng tốt, bên kia cứ hàng lâm đi.
Hắc Vũ Hộ đột nhiên nói ra:
– Chính Kì đại nhân, chuyện bàn lúc trước...
Công Dương Chính Kỳ nhướng mày, trên mặt mang theo thần sắc lo lắng, nói:
– Sự kiện kia sợ gấp không được, đại nhân đi thành Hồng Nguyệt trước, chờ Nam Cung đại nhân sau khi trở về ta và ngươi cùng hắn tụ hợp với nhau.
Hắc Vũ Hộ nói:
– Thuận tiện như thế, trong Thánh Vực làm phiền đại nhân rồi.
Công Dương Chính Kỳ nói:
– Đại nhân yên tâm a, cứ đi đi.
Hắc Vũ Hộ quay người lại, liền hóa thành một đạo quang mang, bay nhanh ra xa xa.
Lăng Bạch Nguyệt, Nam Phong Tuyền, Tần Xuyên vội vàng đuổi kịp, ba đạo quang biến mất trên tế đàn.
Công Dương Chính Kỳ nhíu mày một lát, nhìn qua Diễn Thiên Nghi, thần sắc lo lắng, thở dài một hơi, sau đó biến mất tại chỗ.
Bên ngoài thành Hồng Nguyệt, nơi này tràn ngập giới lực đầy trời, trên tầng mây Thiên Đạo chi nhãn ngưng mắt nhìn xuống, đôi mắt đạm mạc vô tình, xem sinh linh như con kiến hôi.
Loong coong!
Đột nhiên thân ảnh màu vàng bay đầy trời, nó giống như xiềng xích ngang trời, từ xa xa bay tới, kéo dài tới chân trời.
Những xiềng xích màu vàng này không có thực chất, như ẩn như hiện, chỉ là hư quang, nhưng mà nó ẩn chứa lực lượng mênh mông khó nói được.
Ma Chủ Phổ sắc mặt khó coi lợi hại, âm trầm muốn chảy ra nước, hàm răng kêu ken két.
Kỳ Thắng Phong cả kinh mở to mắt ra, thất thanh nói:
– Giới lực chi khóa, pháp tắc chi liên!
Hắn kinh hãi tột đỉnh, trước đó Lý Vân Tiêu dùng pháp tắc Giới Thần Bi trói buộc, hắn cũng sợ hãi như thế này.
May mắn đó là giả, nhưng trước mắt sức mạnh mênh mông, có khí chất thần thánh chí cao, đây chính là pháp tắc chi liên chân chính của Thiên Võ Giới.
Những người còn lại nín thở, đầu đầy mồ hôi, ai cũng không dám mở miệng thở dốc, đều vô cùng khẩn trương nhìn qua tràng diện khủng bố này, cảm thụ lực lượng vô biên vô hạn kia.
Rầm rầm!
Dưới Thiên Đạo chi nhãn, pháp tắc chi liên lóe hào quang, vòng quanh Chân Ma pháp tướng, trong khoảng khắc trói chặt sáu tay, hai chân, thân thể và cổ của Chân Ma cự linh.
Tổng cộng mười hai đạo xiềng xích, chúng tản ra bốn phương tám hướng giống như mạng nhện, trong khoảng khắc bó chặt Chân Ma pháp tướng.
Hồn lực của Lý Vân Tiêu biến thành tinh vân, sụp đổ không còn thừa bao nhiêu, chỉ có một chút ánh sáng thảm đạm, từ chân trời rơi xuống, trực tiếp rót vào trong thân thể của hắn.
Thất khiếu không ngừng đổ máu, nhưng mà khuôn mặt tái nhợt, vô cùng thảm đạm.
Hắn nhìn qua dị tượng đầy trời, chỉ cảm thấy đầu óc đần độn, cơ hồ muốn ngất đi.
– Không được, không thể chết được!
Ý chí của hắn tự nói với mình, khó hơn nữa cũng phải vượt qua.
Máu trong cơ thể không ngừng bốc cháy lên, một loại lực lượng không nói nên lời hiện ra, khuôn mặt và thân hình thoáng cái hóa thành màu vàng, bắt đầu không ngừng khôi phục.
– Đây là...
Hắn kinh ngạc, lập tức hiểu được, lại nhìn qua Phi Nghê đang hôn mê xa xa, hắn biết rõ đây chính là Ma Chủ Phổ hấp thu long nguyên phượng quang, giờ phút này đang tác dụng lên thân thể của hắn.
Nhưng hắn cũng ngất lịm đi, lực lượng này tuy mạnh, nó vượt qua hắn khống chế, hoàn toàn là Ma Chủ Phổ khống chế.
Ma Chủ Phổ bốn tay bấm niệm pháp quyết, tuy nhiên bị Lý Vân Tiêu khống chế một cái đầu, nhưng ma lực của hắn vẫn cuồn cuộn, hai đầu khác đang tụng niệm chú ngữ.
– Chỉ là hư quang của pháp tắc chi liên, cũng muốn trói buộc bổn tọa, làm trò cười cho người trong nghề.
Hắn hét lớn một tiếng, hắn phun ra một đạo ma nguyên, bay thẳng đến chân trời!
– Ầm ầm
Thiên địa có tiếng nổ vang lên, thế giới run rẩy, mỗi người cảm thấy màng tai như nát vụn.
Rầm rầm!
Pháp tắc hư quang bay đầy trời, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, quang ảnh lắc lư đầy trời, một hào quang màu vàng không ngừng chớp động.
Sắc mặt “Thủy Tiên” đại biến, thân thể vốn trọng thương, giờ phút này càng run lên nhè nhẹ.
Hào quang sáng ngời không ngừng tỏa ra, một bên chữa trị lấy nàng tổn hại thân thể, một bên kim quang trùng thiên, dũng mãnh vào ngày đó đạo chi nhãn nội.
Sắc mặt của nàng tái nhợt, cắn răng nói:
– Mọi người cùng dừng tay đi, hư quang pháp tắc chi liên sắp tắt rồi.
– Cái gì?
Lần này không khác gì sấm sét giữa trời quang, chấn động làm mọi người kinh hãi không dứt.
Ngay cả giới lực, pháp tắc chi liên cũng không cách nào ngăn cản được.
Vi Thanh cắn răng nói:
– Hải Hoàng đại nhân, chúng ta nên làm cái
“Thủy Tiên” nói:
– Nơi gì bây giờ? Nơi này có tổng cộng mười hai đạo hình chiếu pháp tắc chi liên, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế còn không đủ áp chế Ma Chủ, ta cần mười hai người chúng ta giúp dẫn dắt pháp tắc chi liên.
Vi Thanh đưa mắt nhìn qua hào quang xiềng xích trên bầu trời, lập tức hiểu được, trên mặt lúc này mang theo một tia kiên quyết, nói:
– Còn có lực lượng hữu lực, thời điểm này ai còn tàng tâm nhãn, vùi tính toán thì bổn tọa sẽ tính sổ với kẻ đó.
Hắn nhìn qua tất cả mọi người, mỗi người đều bị hắn chằm chằm đều rùng mình.
– Hừ!
Vi Thanh hừ nặng một tiếng, thân thể lóe lên đã hiển hiện ở nơi xa.
Sắc mặt của hắn đại biến, giới lực và ma lực ăn mòn nhàn nhạt, chỉ cảm giác thân thể bị áp chế thật lớn, cất bước gian nan.
Nhưng hắn cũng là cường giả đương thời, bất khuất hừ một tiếng, một bước tiến lên, lăng không một trảo.
Rầm rầm!
Lập tức hư quang pháp tắc chi liên đột nhiên bị hắn kéo mạnh.
Phanh!
Trên hư ảnh có ánh sáng kỳ dị lóe lên, trực tiếp đánh hắn ra xa mấy trăm trượng.
Vi Thanh phun máu tươi trên đài cao, trên mặt đầy dữ tợn, vẫn cầm lấy hư quang xiềng xích, hắn cắn răng không buông ra.
Rầm rầm!
Âm thanh xiềng xích truyền tới, đạo hư quang kia bị kéo thẳng tắp.
Những người còn lại nhìn thấy Vi Thanh bộ dáng cố sức, sắc mặt biến hóa, thoáng cái do dự, bắt đầu nhìn qua lẫn nhau.
XIU... XIU..
Hai đạo nhân ảnh phóng lên trời, chính là Kỳ Thắng Phong cùng Bắc Quyến Cổn Nam, hai người cũng phân biệt đứng ở hai sợi xiềng xích, duỗi tay ra nắm lấy.
Ùm... Ụm bò... Ò...
Cả vùng đất vang vọng, thiết ngưu từ xa bay tới, nó giẫm mạnh lên một sợi xiềng xích.
Phanh!
Hư quang xiềng xích rơi trên người của nó, trực tiếp kìm hãm một hồi.
Ùm... Ụm bò... Ò...
Thiết ngưu giận dữ, bốn vó liên tục đạp xuống, ánh sáng trên xiềng xích tung bay.
Đột nhiên thân thể của nó xông lên phía trước, trực tiếp mở miệng ra cắn vào hư quang.
Trong khoảng khắc vô số xiềng xích hiện ra, không ít khắc lên người của nó, nó vẫn cắn răng không buông.