Trên trán hắn đầy mồ hôi, trong mắt mang theo cảnh giác, ngừa Quỷ Vương tùy thời ra tay.
Đám người Vi Thanh vào lúc này biến sắc, nhao nhao vây quanh Long Thiên Miểu, ý định dùng tất cả lực lượng kéo dài thời gian.
Hừ!
Quỷ Vương lúc này hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, cũng không lao về phía hắn, ngược lại bay thẳng về phía Lý Vân Tiêu.
Lần này tất cả mọi người đều ngạc nhiên khó hiểu.
Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu còn làm Quỷ Vương kiêng kị hơn cả Long Thiên Miểu sao?
Đồng thời trong nội tâm vui vẻ, để Lý Vân Tiêu kéo dài thêm một chút cũng tốt, tốt nhất là đại chiến ba trăm hiệp với Quỷ Vương.
Nhưng đại chiến ba trăm hiệp có khả năng sao? Có thể chiến ba hiệp đã là kỳ tích rồi.
– Tiểu tử, đây là trò quỷ của ngươi sao? Làm cho bổn vương cực kỳ không thoải mái chút nào cả.
Sắc mặt Quỷ Vương âm trầm nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, quát hỏi vài câu, không có câu trả lời nào cả.
Lực lượng kia càng ngày càng làm cho hắn kinh hãi bất an, rốt cục nhịn không được, phẫn nộ quát:
– Đã giả chết không nói, đi chết thật đi!
Hắn lăng không đánh xuống, sắc mặt lập tức biến thành dữ tợn, trực tiếp đánh ra một chưởng ấn màu xanh xuống, trong chưởng ấn đạo văn không ngừng hiện ra, luân hồi chi quang chớp động đánh thẳng xuống phía dưới.
Không gian đang phá vỡ, lực lượng của Quỷ Vương giờ phút này mạnh hơn xa lúc trước, đã tăng lên về chất, chỉ uy áp trong chưởng ấn đã làm cho người ta đại biến.
– Vì sao mạnh như thế?
Trong nội tâm Vi Thanh run lên, lộ ra thần thái kinh nghi bất định, vốn trông chờ vào Long Thiên Miểu rút thiên phượng chi lực ra còn có một tia hy vọng, sau khi cảm nhận được một kích của Quỷ Vương thì cả đám mặt xám như tro tàn.
Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên cả kinh, vội vàng ra tay.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh lao tới, Bắc Quyến Cổn Nam giơ tay ngăn cản hai người, nói:
– Bất kể, mau lui lại!
Hắn dùng lực kéo một cái, ba người hóa thành một đạo lưu quang lui ra xa hơn mười trượng.
Huyền Hoa kinh sợ nói:
– Ngươi làm cái gì?
Vừa dứt lời, chưởng ấn của Quỷ Vương đã đánh xuống.
Ầm ầm!
Chưởng ấn kia còn cách Lý Vân Tiêu mười trượng thì bị ngăn cản lại, một đạo kết giới hiện ra, phía trên đầy phù văn màu vàng và màu đen quấn vào nhau, chưởng ấn va chạm vào đám phù văn này thì biến mất nhanh chóng.
– Cái gì?
Tất cả mọi người quá sợ hãi, hoàn toàn không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn ngăn cản một kích của Quỷ Vương, hơn nữa còn là công thể đại thành, là một kích khủng bố sau khi hấp thu ba mươi ba công tào.
Uy thế như thế, sợ rằng Long Thiên Miểu cũng không dám nói nhất định có thể tiếp được.
Long Thiên Miểu cảm thấy hoảng hốt, không thể tin được.
Trong lòng Quỷ Vương dâng lên sóng to gió lớn, một cmar giác không tốt sinh ra trong nội tâm, hét lớn:
– Tiểu tử, ngươi làm trò quỷ gì đó, mau ngừng tay cho ta.
Hai tay của hắn một trảo, lập tức luân hồi đao hiển hiện, thân đao biến hóa cực lớn, càng trở nên chót vót và mạnh mẽ hơn trước.
Ầm ầm!
Lực lượng một đao kia giống như chưởng ấn, lại không thể bổ kết giới, chỉ làm nó lắc lư vài phần.
Rất nhiều phù văn màu vàng và màu đen hiện ra, quấn quanh người Lý Vân Tiêu hơn mười trượng, phòng thủ vô cùng kiên cố.
Quỷ Vương hít khí lạnh, hét lớn:
– Ta không tin, luân hồi đao!
Hắn lăng không một trảo, trường đao sau lưng không ngừng súc thế, vô số phù văn từ thân đao tuôn ra, cả luân hồi đại chuyển bàn cũng rung động lắc lư, luân hồi lực không ngừng đảo quanh bầu trời, giống như luân hồi bất diệt.
Xùy!
Chém xuống một đao, đao ảnh lăng thiên.
Ầm ầm!
Kết giới phía trên cao vẫn không có bị phá, nhưng bầu trời xuất hiện vô số đao ảnh, từng đao không ngừng đánh xuống.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trong tiếng oanh kích đầy trời, vô số ánh đao quấn quanh bên ngoài kết giới của Lý Vân Tiêu.
Nhưng đao ý của Quỷ Vương cho dù chém cả ngàn lần, cho dù hắn là thần trong thế giới đại chuyển bàn, những hắn không cách nào đánh tan lực lượng phù văn, giống như ba mươi ba công tào lúc trước, vĩnh viễn bất diệt.
Rầm rầm rầm oanh!
Sắc mặt Quỷ Vương vô cùng âm trầm, lạnh giọng nói:
– Ta xem ngươi có thể thừa nhận bao nhiêu đao!
Đám cường giả còn lại nhìn qua cảnh này thì ngây ngốc.
Ầm ầm!
Lúc một đao cuối cùng đánh xuống, kết giới không ngừng run rẩy, hóa thành phù văn hai màu đen trắng.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở mắt ra, dưới oanh kích này, hắn từ đầu tới cuối vẫn lạnh nhạt, vào lúc này hắn mở to mắt ra, những hào quang kia sáng lên rực rỡ, nhưng làm cho người kinh hãi là, đôi mắt của hắn mỗi con là màu đen và màu vàng.
Đột nhiên toàn thân Quỷ Vương run rẩy dữ dội, run rẩy giống như hắn đang lạnh run, dưới đôi mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào, nội tâm của hắn không ngờ sinh ra sợ hãi vô tận, giống như sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
– Như thế nào, làm sao có thể? Ta lại sợ hãi?
Trong nội tâm Quỷ Vương không ngừng tự hỏi lấy mình, trên trán đầy mồ hôi lạnh lăn xuống.
Trên mặt Lý Vân Tiêu không mang theo bất cứ biểu lộ nào cả, hai tay nhẹ nhàng bắt ấn quyết cổ quái.
Sau lưng có hai đạo lực lượng sinh ra, đều phóng thẳng lên trời.
Hai lực lượng này là một vàng một đen, chậm rãi ngưng tụ trên bầu trời, lúc này hóa thành chân ma pháp tướng.
– Cái gì? Thậm chí có hai?
Bạc Vũ Kình hoảng hốt không thôi, nhịn không được kinh sợ thối lui ra sau.
Ngay cả Kỳ Thắng Phong đang giao chiến trong nội tâm cũng đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt tuôn ra vẻ tàn khốc, không biết là bản thân Kỳ Thắng Phong hay là Vu Dật Tiên, há to miệng thét lên kinh hãi.
Hai chân ma pháp tướng, một vàng một đen, đều là ba đầu sáu tay, hơn nữa sáu gương mặt giống nhau như đúc.
Gương mặt của pháp tướng màu vàng là kiên nghị, nghiêm túc và trang trọng, mà gương mặt pháp tướng màu đen là âm trầm, phẫn nộ, lạnh như băng, sáu gương mặt hoàn toàn không có cảm xúc gì cả, hoặc là một người nhưng có sáu gương mặt.
Sau khi ngưng tụ ra hai chân ma pháp tướng, lực lượng trên người Lý Vân Tiêu không ngừng tuôn ra, rót vào trong pháp tướng, dường như vô cùng vô tận.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc lực lượng này ngừng ngưng tụ, hai pháp thân đồng thời mở mắt ra, sáu đạo hào quang lăng lệ từ pháp tướng bắn ra ngoài.
Hai người đều là ba đầu sáu tay, đồng thời sáu tay bấm niệm pháp quyết, đối ứng lẫn nhau.
Pháp tướng màu vàng đột nhiên tươi cười, ung dung nói:
– Hỏi địch thủ, ai địch thủ, trên trời dưới đất, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ!
Pháp tướng màu đen lộ ra nụ cười lạnh, hung dữ nói:
– Thiên người địch, vạn nhân địch, từ xưa đến nay, chấn diệu cổ kim toàn bộ vô địch!
Hai chân ma pháp tướng đứng xem, sáu tay bấm niệm pháp quyết, đang ăn ý trên trời cao.
Sáu ánh mắt khác nhaugiống như xuyên việt thiên cổ, đây là chưa nói tới thời gian.
– Cái này, đây là...
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh hãi, giống như thấy chuyện gì đó quá khủng bố.
Hai tay của hắn lăng không mở ra, các loại bí quyết ấn bay ra, từng đạo phù văn không ngừng quay cuồng trên không trung, phía trên là các đồ án khác nhau.