Nếu ta chết, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Hối hận sao?
Trong đầu Lý Vân Tiêu hồi tưởng lời kia, ngửa đầu nhìn qua bầu trời, bộ dáng rất cô đơn.
Long Thiên Miểu trầm giọng quát:
Ra tay!
Hắn cũng đã được thiên phượng nguyên quang trị hết, thương thế trên người tốt hơn một nửa, càng làm cho hắn kiên định cướp lấy thân thể thiên phượng niết thể.
Thiên địa vô pháp — Tội!
Hắn vừa ra tay đã là tuyệt chiêu, cố gánh tranh thời gian trước Quỷ Vương.
Bạc Vũ Kình và La Thanh Vân ra tay liên tiếp, lần lượt xông lên.
Mấy đạo quang mang lăng không lóe lên, Toái Tinh Cung trong tay Huyền Hoa trực tiếp bắn thẳng vào Bạc Vũ Kình.
Liễu Phỉ Yên sử dụng kiếm liên, kiếm quang lóe lên xuất hiện trước người La Thanh Vân, trường kiếm đâm thẳng tới.
Trước người Long Thiên Miểu bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là Bắc Quyến Cổn Nam, kiếm quang bao phủ các nơi, đồng thời tay trái đảo qua không trung, lòng bàn tay xuất hiện hào quang màu xanh đâm tới.
Ầm ầm!
Hai người đối chiêu với nhau, hiển nhiên Bắc Quyến Cổn Nam hkhông địch lại, bị đẩy lui vài chục trượng, trên mặt mang theo thần thái ngưng trọng.
Vi Thanh giận dữ, quát ầm lên:
Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên, hai người các ngươi điên rồi, biết rõ mình làm cái gì không?
Huyền Hoa cười hắc hắc, nói:
Đương nhiên biết rõ, tuy ta cũng hiểu Lý Vân Tiêu rất tùy hứng, nhưng nhân sinh nha, nên tùy hứng thì phải tùy hứng.
Liễu Phỉ Yên cũng khẽ cười nói:
Không tùy hứng nhân sinh còn có ý nghĩa gì?
Lý Vân Tiêu nói:
Cảm ơn.
Huyền Hoa cười nói:
Hắc hắc, ngươi cảm tính.
Lý Vân Tiêu nói:
Ta vẫn luôn là người cảm tính!
Vi Thanh giận tím mặt, quát:
Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên, khoản này sổ sách không có đơn giản như vậy đâu, bổn tọa sẽ tính toán với các ngươi, các ngươi theo ta giết mấy người kia!
Lý Vân Tiêu bảo vệ thiên phượng niết thể của Phi Nghê đã chọc hiều người tức giận, thời điểm này ai quản kẻ nào là phong hào Võ Đế cơ chứ, đám người bắt đầu trực tiếp bao phủ Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên, Bắc Quyến Cổn Nam cũng không lo xuể, bắt đầu không thể hoàn thủ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu chảy xuống hai hàng huyết lệ, nói:
Xin lỗi, mọi người, đi tới bây giờ, mỗi lần đều là các ngươi đứng ở trước mặt của ta, thậm chí đi chết tay ta. Nhân sinh hỏng bét như vậy, ta hi vọng người đứng trước chết sẽ là ta.
Lý Vân Tiêu, ngươi đang khinh nhờn ý chí của Phi Nghê đấy!
Long Thiên Miểu tiến lên từng bước, trầm giọng nói:
Từ khi cướp mảnh vỡ đọa quả đến cứu ngươi một mạng, Phi Nghê vẫn hy vọng ngươi đi tới đỉnh phong, quân lâm thiên hạ. Nam nhân như vậy mới là người nàng yêu thích, nàng vẫn truy cầu như thế, nhưng hiện tại ngươi lại muốn chết ở đây.
Ha ha, Long Thiên Miểu, hôm nay tùy ngươi nói thế nào, ta sẽ không cho ngươi đạt được đâu.
Giọng nói Lý Vân Tiêu biến thành lạnh lùng:
Một ngày nào đó ta sẽ bay lượn phiến thiên địa này, trèo lên đỉnh phong của thế giới này, nhưng tất cả chuyện đó sẽ dựa vào bản thân ta, dựa vào võ đạo chi tâm của ta, mà không phải nhờ vào thi cốt của bằng hữu chồng chất dưới chân mà bước lên đỉnh phong.
Sát ý trong mắt Long Thiên Miểu càng ngày càng mạnh, lạnh lùng nói:
Đã như vầy, ngươi không có ngày đó đâu.
Thân ảnh của hắn lóe lên, lập tức nhảy vào trong kiếm trận, hóa thành một đạo hào quang chém thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Trong kiếm trận hào khí băng hàn bao phủ các nơi, mỗi một chuôi kiếm đều bị khí thế của Long Thiên Miểu áp chế không ngừng, kiếm quang bay vứt bốn phía.
Hàn quang chiếu ảnh, thân ảnh Long Thiên Miểu tới ngay lập tức, thiên địa đều là tiếng kiếm minh.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, một tay ôm lấy Phi Nghê bay lên cao, cả bầu trời cũng lây nhiễm tâm tình của hắn nên biến thành ảm đạm, đâu suất thiên phong đánh xuống.
Hừ!
Long Thiên Miểu hừ lạnh, hắn tự nhiên hiểu thứ này lợi hại thế nào, thân ảnh lóe lên tránh đi, phi thân bay ra ngoài.
Lý Vân Tiêu vẫy tay một cái, lập tức gió nổi mây phun, ba mươi sáu kiếm phóng thẳng lên bầu trời, hóa thành ngàn vạn kiếm khí chém thẳng tới đối thủ.
Rầm rầm rầm…
Kiếm khí không ngừng hiển uy, Long Thiên Miểu hét lớn mấy tiếng, chém ba kiếm liên tục, vô số long ảnh ngưng tụ quanh thân của hắn, chém khắp bốn phương tám hướng.
Thải Hồng Trảm!
Long Thiên Miểu đánh bay tất cả Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, hắn dùng thân thể ngăn chặn không gian, chém xuống một kiếm.
Nhưng một kiếm này hắn cũng không dùng toàn bộ lực lượng, thời điểm Lý Vân Tiêu chiến đấu với Quỷ Vương, chiêu Tử Lôi kia làm cho hắn vô cùng kiêng kị, không dám dùng toàn lực để tránh bị lợi dụng sơ hở.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, hắn không ngừng lui ra phía sau, hắn đúng là chuẩn bị dùng Tử Lôi đánh đối thủ, đây cũng là thủ đoạn duy nhất hắn có thể dùng.
Hơn nữa hắn cũng nhìn ra Long Thiên Miểu kiêng kị Tử Lôi, lập tức nhướng mày, lão hồ ly này quả nhiên thân kinh bách chiến, cảnh giới vượt xa mình vẫn cẩn thận như vậy.
Đột nhiên một đạo bạch mang hiện lên, một thân ảnh lăng không bay ra, kim quang chói mắt.
Thủy Tiên trực tiếp phá giới Giới Thần Bi bay ra ngoài, hai tay cầm kiếm chém thẳng vào Long Thiên Miểu.
Cái gì?
Hai người đồng thời cả kinh, sắc mặt khác nhau.
Lý Vân Tiêu khẩn trương, nói:
Mau trở lại!
Ánh mắt Long Thiên Miểu phát lạnh, kiếm thức chuyển động đâm thẳng vào Thủy Tiên.
Rống!
Thân kiếm mang theo long khí gào thét, kiếm này đâm thẳng vào kim kiếm, lập tức cường quang tỏa ra chói mắt.
Thủy Tiên bị đánh bay ra ngoài.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, đột nhiên thả người xuống ôm lấy nàng.
Trong ngực có hai mỹ nhân, không thể cầm kiếm được nữa.
Hắn giận dữ nói:
Sao ngươi lại đi ra!
Khóe miệng Thủy Tiên chảy máu tươi, trách cứ nhìn qua hắn, nói:
Lừa đảo, ngươi là lừa đảo!
Lý Vân Tiêu:
Ta lừa ngươi khi nào?
Thủy Tiên khóc ròng nói:
Ngươi nói gặp được nguy hiểm sẽ cho ta đi ra giúp ngươi, mà ngươi mấy lần suýt chết vẫn không cho ta giúp ngươi.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu ấm áp, thở dài:
Những cảnh ngộ này quá nguy hiểm, không phải ngươi có thể ngăn cản!
Nước Tiên Đạo:
Cũng bởi vì quá nguy hiểm cho nên ta mới chịu giúp ngươi.
Nàng khóc ròng nói:
Ta ở hải sâm lâm lâu như thế, chính là vì có thể giúp ngươi, mà không phải làm con ghẻ ký sinh lên ngươi.
Lý Vân Tiêu an ủi nàng nói:
Tình huống bây giờ nguy cơ tứ phía, nhất thời khó có thể giải thích, ngươi đi vào trong Giới Thần Bi đi, ngàn vạn không được ra ngoài.
Không!
Thủy Tiên kiên quyết nói:
Ta không quay về. Phi Nghê tỷ tỷ ngăn cản cho ngươi một kích mà chết, kế tiếp lại gặp nguy hiểm thì ta sẽ thay ngươi ngăn cản một kích.
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, giận dữ nói:
Ngươi nói bậy bạ gì đó mau trở về!
Chậc chậc, Lý Vân Tiêu ngươi đúng là lãng tử hoa tâm, không chỉ lừa gạt Phi Nghê, còn lừa gạt tiểu cô nương đơn thuần như thế, thật sự là chuyện ác cực lớn nha.
Long Thiên Miểu cười lạnh, hắn giơ kiếm lên chém xuống, kiếm quang lăng lệ bắn ra ngoài, Lý Vân Tiêu vào lúc này hai tay đều ôm người, đây là cơ hội giết hắn tốt nhất.