Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, liền thuấn di đến trước người Diệp Phàm, bốn tay sau lưng bấm niệm pháp quyết, hai tay trước người bắt chéo vào nhau, một đạo ánh sáng tím xoay tròn sinh ra.
Hào quang mạnh mẽ từ trong ánh sáng tím bắn ra ngoài, nó ngăn cản luân hồi chi lực đánh tới.
Đó là…
Trong lòng tất cả mọi người kinh hãi, không rõ thế gian thế gian này làm sao có lực lượng có thể ngăn cản luân hồi chi lực.
Toàn thân Thương đại chấn, trong hai mắt có hàn quang lóe lên, thì thào lẩm bẩm:
Tử Lôi, điều này sao có thể…
Sắc mặt của hắn nhớ tới cái gì đó, không biết suy nghĩ cái gì.
Thiên khung lôi long, tan vỡ tuyên cổ!
Hai mắt đang nhắm chặt của Lý Vân Tiêu đột nhiên mở ra, máu tươi chảy ròng, hai tay không nhừng bắt ấn quyết.
Đạo Tử Lôi kia ngưng tụ thành tiểu lôi long, nó va chạm với một chưởng của Quỷ Vương.
Ầm ầm!
Lực lượng khủng bố nổ tung, Tử Lôi quá mức thưa thớt, chỉ hơi ngưng cản một chút liền bị nuốt hết, vô số luân hồi chi lực đánh lên người Lý Vân Tiêu.
Rầm rầm rầm!
Pháp tướng kim thân bị phá, gân mạch bị luân hồi chi lực đánh nát, khiếu huyệt toàn thân nổ tung.
Thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, miệng không ngừng phun máu tươi.
Phu quân!
Phi Nghê khẩn trương, cánh sau lưng mở ra, phượng quang sáng lên, nàng lập tức tới bên người Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt Quỷ Vương trầm xuống, cảm thấy tên Lý Vân Tiêu này quá nguy hiểm, hắn liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hạ quyết tâm bổ một chưởng vào Lý Vân Tiêu.
Luân hồi lực đầy trời ngưng tụ vào một chưởng này đánh xuống.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, hắn đẩy Phi Nghê ra, quát:
Đi mau!
Nhưng mà thân thể của hắn sụp đổ, không có bao nhiêu sức lực, chỉ làm sa y của Phi Nghê nhiễm máu tươi mà thôi.
Phi Nghê lộ ra nụ cười sầu thảm, kiên quyết nói:
Ta không đi, có chết cùng chết!
Nàng mở cánh ra, từng đạo phượng quang lăng không lập loè, sắc mặt vô cùng điềm tĩnh.
Phi Nghê, mau tránh ra!
Đồng tử Long Thiên Miểu như nứt ra, hét lớn một tiếng, tràn đầy thần thái tức giận.
Phi Nghê ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt dần dần ngưng tụ, hai tay mở ra, từng đạo hào quang sáng ngời xuất hiện.
Phượng độ pháp linh!
Sau lưng của nàng có hư ảnh phượng hoàng hiện ra, chậm rãi mở mắt, lúc này luân hồi lực dường như dừng lại.
Sau đó hư ảnh không ngừng thiêu đốt, lăng không bay tới trước.
Ầm ầm!
Một chưởng của Quỷ Vương đánh xuống, luân hồi lực nghiền nát tất cả, đánh vào hư ảnh phượng hoàng, hỏa diễm không ngừng tiêu tán.
Phanh!
Phượng hoàng rốt cuộc không chịu nổi, chưởng lực đôt nhiên tiêu tán, luân hồi chi lực đánh thẳng xuống, đánh vào thân thể Phi Nghê.
Phanh!
Phi Nghê bị khí lãng đánh trúng, máu tươi phun trào bay ra xa Lý Vân Tiê.
Bang bang!
Hai người trước sau ngã xuống nơi xa xa, thương thế trong người biến xấu, không ngừng thổ huyết.
Phi Nghê!
Lý Vân Tiêu và Long Thiên Miểu đồng thời kêu to lên, trong giọng nói quan tâm tới cực điểm.
Kỳ Quỷ toàn thân run rẩy, trơ mắt nhìn qua, hai mắt tràn đầy lửa giận, lại bất lực, niết đấm nắm chặt.
Lý Vân Tiêu giãy dụa đứng lên, run rẩy đi về phía Phi Nghê, nhìn thân hình nhỏ xinh đang nằm trên mặt đất, mặt đất không ngừng run rẩy, chảy ra nhiều máu tươi.
Toàn thân Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên run lên, muốn tiến lên nhưng bị công tào vây công khó mà bảo toàn bản thân.
Trong đám người xuất hiện rất nhiều thương vong, không ít người tuyệt vọng tự bạo đan điền, cùng đồng quy vu tận với công tào.
Trên bầu trời Quỷ Vương âm trầm, Lý Vân Tiêu còn chưa chết, làm cho hắn tức giận không thôi, nhưng đã không có thời gian, hắn bất chấp Lý Vân Tiêu, bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Nhân tộc chí cao huyền khí Nặc Á Chi Chu sao? Đáng tiếc nha, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Sắc mặt Quỷ Vương ngưng tụ, đánh ra một chưởng, luân hồi chi lực chấn động.
Thực lực của Diệp Phàm trong mắt hắn chỉ là cặn bã trong cặn bã, mặc dù bằng vào Nặc Á Chi Chu cũng không thể chống lại mình.
Ánh mắt tất cả mọi người tuyệt vọng.
Sắc mặt Diệp Phàm đại biến, khu động Nặc Á Chi Chu đã làm hắn kiệt sức, hơn nữa giờ này khắc này, từ uy năng Nặc Á Chi Chu không ngừng hiện ra, hắn đã không thể làm gì.
Giờ phút này nhìn qua Quỷ Vương đánh ra một chưởng, hắn kinh hãi không cách nào né tránh.
Đột nhiên mi tâm của hắn có ấn ký cổ quái hiện ra, nó như hình trăng khuyết, lại như hỏa diễm.
Khí thế toàn thân của hắn biến đổi, một tay đánh ra phù văn màu vàng, hình thành mấy chữ to tối nghĩa trên không trung.
Diệp Phàm chấn động, chưởng pháp dù khoongphair do hắn thi triển ra, nhưng hắn vẫn nhận ra, chính là Bàn Nhược Thần Chưởng.
Vạn pháp giai không, Bàn Nhược Thần Chưởng!
Dưới bàn tay, tất cả không có gì, hào quang thánh khiết bao phủ các nơi.
Cái gì? Đây là…
Quỷ Vương kinh hãi, luân hồi chưởng cảm nhận được lực lượng cường đại bắn ngược, hắn kinh sợ không thôi, quát ầm lên:
Các ngươi đều là quái vật gì? Trong thân thể ấn giấu cái gì đó?
Mọi người mặt đầy hắc tuyến, hắn không phải quái vật hay sao?
Nhưng mà mọi người cảm thấy khiếp sợ trước lực lượng của Diệp Phàm phát huy ra, đồng thời lộ ra sắc mặt vui mừng.
Dù cường đại hơn nữa, có thể làm gì được bổn vương chứ?
Quỷ Vương triệt để nổi giận, lực lượng trong tay bành trướng, cả đại đĩa rung động lắc lư, luân hồi chi lực đánh xuống, đánh thẳng vào Diệp Phàm.
Ầm ầm!
Diệp Phàm rốt cục không thể kháng trụ, phun máu tươi, khí tức giảm xuống, thân thể đổ máu, không ngừng lui ra phía sa.
Ấn ký cổ quái trên mi tâm sau đó cũng biến mất nhanh chóng.
Nặc Á Chi Chu dường như cũng bị ảnh hưởng, hào quang vạn trượng đã mắt đi tất cả lệ khí, trở nên nhu hòa, khí tức của nó cũng giảm đi rất nhiều.
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, hy vọng trong khoảng khắc biến mất, cảnh tượng trước mắt biến thành tro tàn.
Ha ha ha ha…
Đột nhiên Quỷ Vương cười ha hả, đắc ý phi phàm, miệt thị mọi người, lạnh lùng nói:
Giờ này khắc này, còn ai có thể chiến với ta một trận?
Tiếng nói của hắn quanh quẩn không trung, ba mươi ba công tào cũng đình chỉ công kích, chúng vây quanh tất cả mọi người, thần thái trên mặt mỉa mai khó nói nên lời.
Hừ, đãi bổn vương lấ thánh khí này thu thập các ngươi.
Sắc mặt Quỷ Vương trầm xuống, hắn bay về phía Nặc Á Chi Chu, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam và hưng phấn.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn không nhìn qua cảnh Diệp Phàm bị đánh bay, hắn không phản ứng quá lớn, hắn đang cố chống thân thể đi tới bên cạnh Phi Nghê.
Ngươi vì cái gì ngu ngốc như vậy, chuyện này thú vị sao, hỏa phượng hoàng biến thành huyết phượng hoàng.
Lý Vân Tiêu không có đứng vững, hắn ngã xuống mặt đất, trên người đầy máu tươi, máu của hắn và của Phi Nghê hòa vào nhau.
Thân thể Phi Nghê không ngừng sụp đổ, thất khiếu chảy máu, một tay đưa qua, nhẹ nhàng bắt lấy tay của hắn, nói:
Vậy ngươi yêu thích ta ngu ngốc không?
Đương nhiên không thích, ta ghét nhất người tự cho là thông minh.
Ha ha, thực xin lỗi, lại để cho ngươi chán ghét rồi.
Tính toán, bên cạnh ta cho tới bây giờ đều là những người như thế, nhiều thêm ngươi cũng không nhiều lắm.