Từ lúc thi triển Nhãn Thuật, mỗi một chiêu cơ hồ đều là liều mạng, hiện tại cả người mệt lả, hầu như muốn ngã xuống.
Hắn lấy ra số lớn thiên tài địa bảo ném vào trong miệng, còn có miếng miếng Nguyên Đan cũng trực tiếp ném vào.
Hắn vừa ăn bảo vật, một bên nhìn chằm chằm Hoang Thần Minh Nguyệt thương, trong mắt vô cùng băng lãnh.
Thân thương sáng bóng không giảm, linh tính còn đó, có thể thấy được chủ nhân vẫn chưa chết.
Đột nhiên trên bầu trời hiện ra ánh sáng chói mắt, giống như Lưu Tinh bắn rơi xuống.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co rút, lộ ra vẻ kinh sợ, mục tiêu của đạo lưu tinh kia đúng là hắn.
Hưu…
Thân thể hắn lóe lên, thoáng cái liền tránh đi.
Ầm ầm…
Đạo ánh sáng kia xuyên thấu tàn ảnh của hắn, bắn vào đáy hồ, nhấc lên vô số bụi bậm.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu trở nên trắng bệch, lạnh lùng nhìn chằm chằm trời cao.
Chỉ thấy không gian khẽ nhúc nhích, chậm rãi đi ra một thân ảnh già nua, lăng không hạ xuống.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Hàn Quân Đình, ngươi muốn giết ta?
Lão giả kia chính là Hàn Quân Đình, hắn lắc đầu nói:
– Mặc dù ta và Vân Thiếu có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng đều là nhất thời, sao lại muốn giết Vân Thiếu chứ.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Nga? Vậy một kích kia, chỉ là chào hỏi?
Hàn Quân Đình nói:
– Không phải, là thử xem tình huống của ngươi bây giờ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Chẳng lẽ là quan tâm ta, muốn cho ta chút thánh dược chữa thương?
Hàn Quân Đình nói:
– Cũng không phải, chỉ là muốn nhìn có mấy phần nắm chặt bắt ngươi. Chớ hiểu lầm, ta đối với tính mệnh của Vân thiếu không có hứng thú.
Ánh mắt nàng ngưng lại, dừng ở trên Giới Thần Bia, thở dài nói:
– Thật là cho ta ngoài ý muốn, vốn cho rằng Siêu Phẩm Huyền Khí của Vân thiếu là Cửu Thiên đỉnh, không nghĩ tới vẫn còn có thượng cổ Thánh Khí lưu lại.
Trên gương mặt già nua của nàng chớp động ánh sáng hưng phấn yêu dị, không thể không nói cái Dịch Dung này làm thiên y vô phùng, ngay cả tâm tình cũng có thể biểu lộ ra.
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Thứ này ngươi muốn?
Hàn Quân Đình không phủ nhận, trực tiếp nói:
– Đúng vậy.
Lý Vân Tiêu hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói:
– Thì tới lấy đi.
Gương mặt hắn thong dong, tràn đầy bình tĩnh tự nhiên, có loại khí phách bễ nghễ thiên hạ.
Hàn Quân Đình bị tự tin của hắn ảnh hưởng, trong lòng sinh ra kiêng kỵ, cau mày nói:
– Ta biết trong Thánh Khí này tất nhiên còn có cao thủ, Khương Nhược Băng cùng Phi Nghê thiếu chủ đều ở bên trong đi? Còn nữ tử sai sử thâm hải cự thú kia, cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi đi?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đại Chưởng Quỹ coi như là nữ trung hào kiệt, nếu muốn thì cứ tới lấy, dò xét nhiều như vậy làm gì, là nghĩ chỉ số thông minh của ngươi cao hơn ta sao?
Hàn Quân Đình cười nhạt một tiếng, nói:
– Vân thiếu thật đúng là phong lưu phóng khoáng, hồng nhan vô số, hơn nữa thân phận còn tôn quý, có lai lịch lớn. Khương Nhược Băng là Hồng Nguyệt Thành công chúa, Phi Nghê là Long gia thiếu chủ, Đinh Linh Nhi là Thiên Nguyên thương hội hội trưởng, Lạc Vân Thường càng là đệ tử đích truyền của sư phụ ta, tương lai vô cùng có khả năng tiếp chưởng Cung chủ vị. Còn vị nữ tử sai sử thâm hải cự thú kia, địa vị chắc là sẽ không thua những nữ tử này. Chậc chậc, chỉ cần đem những cô gái này thu vào hậu cung, cũng đủ để tổ kiến một siêu cấp thế lực.
Lý Vân Tiêu không để ý tới châm chọc trong lời nói của nàng, ngâm ngâm cười nói:
– Hàn Đại Chưởng Quỹ mỹ mạo như Thiên Tiên, nếu nguyện ý mà nói, cũng có thể nhập hậu cung của bản Thiếu. Mỹ nhân giống như Đại Chưởng Quỹ, tái giá một trăm cũng chê ít.
Sắc mặt Hàn Quân Đình bình thản, không có chút tức giận nói:
– Vân Thiếu đây là đang khoa trương ta, hay là biểu thị bản thân hoa tâm đây?
Lý Vân Tiêu nghiền ngẫm cười nói:
– Tự nhiên là khen ngươi.
Hàn Quân Đình cười nhạo nói:
– Đáng tiếc, dù Vân thiếu thiên tư trác tuyệt làm sao, cũng vô pháp lọt vào mắt Quân Đình, ta và Vân thiếu không có duyên phận này.
– Nga, nghe ý tứ của Đại Chưởng Quỹ, tựa hồ lòng đã có tương phối?
Lý Vân Tiêu không khỏi có chút bát quái, sinh lòng hiếu kỳ, chẳng biết là ai có khả năng bắt được phương tâm mỹ nữ tuyệt sắc như vậy.
Hàn Quân Đình nhàn nhạt nói:
– Cái này không có quan hệ gì tới Vân thiếu, ta biết lúc này Vân thiếu cùng ta trêu đùa, chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi, nhưng lấy trạng thái của ngươi… Mặc dù thiên phú lại nghịch thiên làm sao, không có hai ba ngày là không có khả năng khôi phục. Kỳ thực Thần Tiêu cung cùng Vân thiếu là bạn không phải địch, Lạc Vân Thường là sư tỷ của ta, ngày khác cùng Vân Thiếu kết làm phu thê, liền là người một nhà.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu là người một nhà, vậy tại sao Đại Chưởng Quỹ lại làm khó người nhà của mình?
Hàn Quân Đình cười nói:
– Hảo một cái khéo mồm khéo miệng. Phải biết rằng Lạc Vân Thường luyện thành Cửu Dương Thần Thể, sẽ là chưởng môn tiếp theo của Thần Tiêu cung, mặc dù cái Thánh Khí này bị ta mang đi, cũng là giao cho sư phụ, tương lai truyền cho Lạc Vân Thường, cũng bằng trả lại cho Vân Thiếu? Sao hiện tại phải khổ đối địch với ta, rơi vào lưỡng bại câu thương?
Lý Vân Tiêu ngẩn ra, vội vàng nói:
– Ngươi biết Vân Thường biến mất?
Hàn Quân Đình gật đầu nói:
– Có một chút, nhưng không nhiều. Vân thiếu cứ yên tâm đi, nàng hiện tại rất tốt.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm không gì sánh được, Nghê Hồng thạch nguy hại hắn nhất thanh nhị sở, làm sao có thể yên tâm, lạnh lùng nói:
– Đem tình huống của Vân Thường nói cho ta biết.
Hàn Quân Đình cười nói:
– Nếu Vân Thiếu quan tâm nàng như vậy, liền cùng ta hợp tác, dâng ra Thánh Khí này, ta nhất định sẽ ủng hộ Vân Thường tỷ tỷ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hàn quang, lạnh lùng nói:
– Nghĩ không ra ngươi tự mình chạy đến, lại có thể cho ta một tin tức ngoài ý muốn, vừa lúc bắt ngươi đến sưu hồn.
Hàn Quân Đình biến sắc, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, ta chỉ muốn Huyền Khí của ngươi mà thôi, ngươi lại muốn tính mạng của ta.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ai bảo ngươi không thành thật, biết rõ ta có Thánh Khí trong tay còn dám tới gây chuyện, chẳng biết con bài chưa lật của ngươi từ đâu mà đến? Là tự tin đối với thực lực của mình, hay là tự tin đối với giúp đỡ giấu ở bốn phía?
Hàn Quân Đình hơi biến sắc, hừ nói:
– Ngươi đã nhận ra, vậy tất cả ra đi.
Không gian bên cạnh nàng khẽ nhúc nhích, thoáng cái nhộn nhạo, hiện ra bốn đạo nhân ảnh, là Đường Kiếp, Lý Dật, tiểu Bát cùng Lê.
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, cười khổ nói:
– Tại sao lại là các ngươi? Ta còn tưởng rằng là đại nhân vật nào chứ, các ngươi cũng cùng Thần Tiêu cung đi cùng một chỗ?
Đường Kiếp âm lãnh nói:
– Ý của ngươi là nói chúng ta không đủ phân lượng?
Lý Vân Tiêu không phủ nhận, gật đầu nói:
– Xác thực không đủ phân lượng.
– Ngươi… Hừ, lười nói nhiều cùng một người sắp chết.
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuộc đời ngươi tiêu dao, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay chúng ta a.