Hồng Lão dẫn đốt Đan Điền, lúc này mạnh mẽ đè khí tức xuống, cả người giống như bóng cao su bị hút hết khí, uể oải đứng lên.
Nhị lão khác cũng cả người là huyết, Nguyên Lực hiển nhiên cầm cự không nổi, có loại cảm giác như mặt trời sắp lặn, nỏ mạnh hết đà.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
– Chém đầu xuống rất mạo phạm. Bất quá như vậy đi, ta miễn phí thay Vi Thanh đại nhân bặc toán một lần, để cho đại nhân có khả năng nhìn lén mệnh đồ, gặp dữ hóa lành. Coi như thay Ninh Khả Vi hướng đại nhân ngươi bồi tội.
Vi Thanh phát lạnh, khiển trách:
– Câm miệng, mạng ta do ta không do trời, Đoan Mộc Hữu Ngọc, ở trước mặt bổn tọa thu hồi bộ dạng giả thần giả quỷ kia của ngươi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng không tức giận, mà cười nói:
– Ai ai, xem ra đại nhân không tin số mệnh, cái này liền khó làm. Vậy không bằng ta ngươi đánh bạc một ván, nếu ta may mắn thắng, để ta hoàn chỉnh mang Ninh Khả Vi đi.
Vi Thanh thấy hắn cố chấp như thế, nội tâm càng tin tưởng vững chắc có âm mưu, lạnh lùng nói:
– Ninh Khả Vi là ta giết, thi thể là chiến lợi phẩm của ta, vì sao Bổn Tọa phải đánh cuộc với ngươi?
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
– Vi Thanh đại nhân rất già mồm át lẽ phải a, nói như ngươi, hiện tại thi thể của Ninh Khả Vi ở trong tay ta, phải là của ta đi?
Sắc mặt Vi Thanh phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi cũng là Thánh Vực ban thưởng phong hào Vũ Đế, nên phối hợp Thánh Vực, ổn định thế cục Đông Vực, để tránh cho thiên hạ rơi vào rung chuyển. Vì sao muốn nghịch thiên, từ đó phá hư?
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Vi Thanh đại nhân nói lời này thật chính khí nghiêm nghị, xin hỏi mấy vị chấp chính khác của Thánh Vực có biết không?
Vi Thanh hừ nói:
– Bổn Tọa hành sự chẳng lẽ còn phải thông tri bọn họ sao? Đợi thế cục Đông Vực ổn định lại, tự nhiên sẽ báo cho bọn họ một tiếng. Lẽ nào ngươi cho rằng lấy thân phận của Bổn Tọa, còn không thể đại biểu Thánh Vực sao.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Đương nhiên có khả năng đại biểu, chỉ là bản Công Tử không rõ, mang thi thể Ninh Khả Vi đi cùng mục tiêu to lớn của đại nhân có quan hệ gì?
Vi Thanh nói:
– Đương nhiên là có, quan hệ trong đó chẳng lẽ phải hướng ngươi tiết lộ sao, như vậy đi, nếu Ngọc công tử cũng tới, vậy thì làm trợ thủ cho Bổn Tọa, thay ta dẹp yên những dư nghiệt này, thi thể Ninh Khả Vi ngươi có thể mang đi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói:
– Vi Thanh đại nhân nói đùa, huynh muội ta chỉ là ra đây du ngoạn, giải sầu một chút mà thôi, chuyện đánh đánh giết giết này làm không đến.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua sắc trời nói:
– Thời gian không còn sớm, huynh muội ta đi trước một bước, không đi liền không còn kịp rồi.
– Không còn kịp? Có ý tứ gì?
Vi Thanh sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống quát:
– Cản bọn họ lại.
Sáu gã Quỷ Tu la gào thét xuất thủ, trên thân mỗi người dâng lên Yêu Khí ngập trời, thoáng cái thực chất hóa, ngưng tụ thành lưới lớn rậm rạp chằng chịt, trực tiếp bao vây Đoan Mộc Thương lại.
Trên mặt Đoan Mộc Thương hiện lên kinh sắc, nhưng tịnh không sợ hãi, có vẻ thập phần bình tĩnh.
Đoan Mộc Hữu Ngọc bấm tay bắn ra, một quang mang “hưu” một tiếng, bắn về phía Vi Thanh.
Sắc mặt Vi Thanh băng lãnh, vươn tay ra, là một cây ngọc ký, phía trên ánh huỳnh quang lưu động, có mấy đạo ánh sáng màu vàng tụ lại, chậm rãi tụ thành bảy chữ: Thân này giữa Thái Hư không gian.
– Huyền Thần giám?
– Hừ, Bổn Tọa cũng không tin ngươi giả thần giả quỷ.
Vi Thanh vận lực, nhất thời “Phanh” một tiếng, đập tuyệt ngọc giám, chấn động hóa thành bột mịn tiêu tán.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Nhưng ta tin a, aii, không thể làm gì khác hơn là đắc tội.
Toàn bộ thân ảnh của hắn thoáng cái hóa thành Lưu Quang bay vụt, lăng không vỗ một chưởng.
Ầm ầm…
Sáu gã Quỷ Tu la ngưng tụ Yêu Khí Kết Giới đột nhiên bị ép tới biến hình, như là bọt nước, mọi nơi hoảng động, nhưng không thể phá.
Đoan Mộc Thương ngửa đầu nói:
– Ca, sáu con quái thú này thật mạnh.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nhướng mày, lộ ra vẻ ngưng trọng, ấn quyết trong tay biến đổi, ở lòng bàn tay hiện ra một vạch kim quang, hóa thành một văn tự cổ quái, mạnh mẽ đè xuống.
Uông…
Vô số kim quang tuôn ra, thoáng cái đem Kết Giới biến thành kim sắc, sau đó “phanh” một tiếng nổ lên.
Thân thể sáu gã Quỷ Tu la chấn động, liên tiếp lui về phía sau.
– Đi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc niệm thần chú, kình khí từ trong tay bay ra, trực tiếp vỗ xuống.
Nhất thời một đoàn bạch vụ bao lấy Đoan Mộc Thương cùng Thủy Nguyên Tố biến hóa, không ngừng lên không, đồng thời hóa nhạt.
Vi Thanh giận tím mặt, quát:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi dám công nhiên cãi lời ta.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Không phải ta cãi lời đại nhân, mà nơi đây thật là đất thị phi, ở lâu sẽ bất lợi, không bằng chúng ta đổi cái địa phương nói chuyện?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Có Bổn Tọa ở đây, tại sao bất lợi? Diêu Kim Lương, ngăn hắn lại, nhất định phải phá huỷ thi thể của Ninh Khả Vi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hơi biến sắc, một chưởng vỗ tới bạch vụ nói:
– Ngươi đi trước.
Đoàn vụ khí ở trên không trung phiêu đãng, muốn tiêu thất tại chỗ.
– Ngọc công tử, đừng phí công. Có ta ở đây, ngươi muốn mang Ninh Khả Vi đi, đó không phải là chê cười sao?
Diêu Kim Lương vỗ Táng Vân Thú, nó nhất thời rống to một tiếng, nơi sóng âm đi qua, không gian xoáy lên, kết thành từng màn khí, toàn bộ không gian bị ngưng lại.
Đoàn khói trắng cũng bị đánh xơ xác, thân ảnh của Đoan Mộc Thương cùng Thủy Nguyên Tố hiển lộ ra.
Diêu Kim Lương bước ra một bước, trong nháy mắt lấn người mà lên, một chưởng liền đánh.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc âm trầm như nước, trên người lóe ra ánh sáng, một thanh Ngọc Xích hiện lên ánh sáng ngũ sắc gõ tới.
Phanh…
Chỉ một chiêu, chấn đến thiên địa lắc lư, hai người đồng thời lui lại.
Rống…
Táng Vân Thú hét lớn một tiếng, hung ác lao lên, phù quang trên người bắt đầu khởi động, thể tích không ngừng hóa lớn.
Trong chớp mắt liền hóa thành mãnh thú cao hơn mười trượng, vung móng vuốt vỗ tới Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Ầm ầm…
Toàn bộ không gian thoáng cái nghiền nát, Đoan Mộc Hữu Ngọc cùng Đoan Mộc Thương trực tiếp rơi vào phong bạo.
Táng Vân Thú mạnh mẽ rít gào một tiếng, thiên địa kịch liệt chấn động, vô số không gian như mặt gương, từng cái vỡ tung, thân ảnh của Đoan Mộc huynh muội lần thứ hai hiện ra, bị Âm Ba lực oanh đến liên tiếp lui về phía sau.
Sắc mặt Đoan Mộc Thương tái nhợt, Thủy Nguyên Tố biến hóa ở một chưởng trước đã nát tan, chỉ có bản thân mình bảo vệ thân thể Ninh Khả Vi.
Diêu Kim Lương khẽ cười nói:
– Ngọc công tử, những năm gần đây tựa hồ không tiến bộ bao nhiêu nha?
Cách mấy ngàn dặm, trên một đỉnh núi.
Trên một tảng đá bóng loáng như ngọc, nằm nghiêng một gã nam tử, an nhiên nhập định.
Vóc người nam tử thon dài ưu mỹ, đường viền ngắn gọn trang nhã, Tử Sắc trường sam cho người một loại cảm giác tinh thần phấn chấn.
Hắn lẳng lặng nằm ở đó, giống như một pho tượng tuyệt mỹ.