Lý Vân Tiêu nói:
– Kính xin Vi Thanh đại nhân thay ta làm chủ, đồng thời giữ gìn danh dự Thánh Vực, để tránh truyền ra ngoài khiến danh của Thánh Cực rớt xuống ngàn trượng, di cười thế nhân, bị thiên hạ chế nhạo.
Vi Thanh nhíu mày lại, hắn biết rõ Lý Vân Tiêu cố ý chụp mũ loạn, nhưng mọi người ở đây đều là cường giả, nếu có ý khó xử thì quả thật sẽ càng ngày càng phiền toái.
– Lý Vân Tiêu, đổ ước vừa rồi đích thật là ngươi thắng. Nhưng Tử Xú Tịch dầu gì cũng là trưởng một ti tại Thánh Vực, nếu ngươi giết hắn, há chẳng phải sẽ kết thù oán với Thánh Vực sao? Theo ta thấy, không bằng tha cho tánh mạng hắn, để hắn dùng cách khác đền bù tổn thất đi.
Vi Thanh nói xong, Tử Xú Tịch lập tức nói:
– Đúng đúng đúng, thiên tài địa bảo, huyền khí đan dược, thần thông yếu quyết, chỉ cần ta lấy ra được, tất sẽ không tiếc. Lý Vân Tiêu, nếu ngươi cố ý giết ta, vậy ta cũng chỉ có thể liều mạng với ngươi, hậu quả đối với ai cũng không tốt đâu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như vậy ah, được rồi, hôm nay nên tha cho ngươi một mạng. Nhưng chư vị đại nhân đều làm chứng cho ta, Tử Xú Tịch đã thiếu ta một cái mạng, ngày khác nếu hắn không trả, kính xin chư vị đại nhân làm chủ thay ta.
Tử Xú Tịch vẻ mặt hắc tuyến, mình thật sự là xui xẻo tám đời rồi, không hiểu thấu lại thiếu nợ một cái mạng, sắc mặt liền khó coi tới cực điểm.
Vi Thanh nói:
– Được, việc này ta làm chủ cho ngươi. Nếu Tử Xú Tịch không trả, ta tất nhiên thay ngươi lấy lại công đạo. Bất quá, Vân Tiêu công tử tốt hơn là nên theo ta đi về Thánh Vực một chuyến a. Đây cũng không phải là mời, coi như là Vân Tiêu công tử bán ta một cái nhân tình là được rồi.
Sắc mặt tất cả mọi người biến hóa, Vi Thanh trước mặt mọi người đồng ý thiếu một nhân tình, giá trị liên thành, cũng đủ lộ ra thành ý rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta có sức hút như vậy sao? Thánh Vực Chấp Chính Giả, hai đời thành chủ thành Hồng Nguyệt, Phong Hào Võ Đế Đằng Quang, còn có cường giả thần bí của Hóa Thần Hải đều muốn mời ta đi làm khách, ta thế này có tính là chạm tay có thể bỏng không?
Sắc mặt Vi Thanh và Ninh Khả Vi đều biến hóa, ánh mắt nhìn về phía Bạc Vũ Kình, khiến cho Bạc Vũ Kình toàn thân run lên.
Vi Thanh nói:
– Khuôn mặt các hạ tựa hồ dường như đã từng quen biết, lại nhất thời không nhớ nổi, ngươi rốt cuộc là ai?
Ninh Khả Vi nói:
– Người đánh một trận với Đằng Quang thực lực siêu tuyệt, thần thông cái thế, tuyệt không thể nào là hạng người vô danh được, người nọ là ai?
Hai vấn đề lập tức khiến sắc mặt Bạc Vũ Kình đại biến, nếu giờ phút này bị phát hiện thân phận, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhưng bị hai đại cường giả ép hỏi, khiến hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Vi Thanh nói:
– Xem ra rất có ý tứ đấy, ngươi cũng theo ta quay về Thánh Vực một chuyến đi.
Trong lời nói của hắn mang theo một cổ uy nghiêm, có loại cảm giác không thể kháng cự.
Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:
– Thánh Vực quản chuyển Hóa Thần Hải ta, không khỏi nhúng tay quá nhiều rồi.
Hắn nắm chặt trường kiếm, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
Vi Thanh lạnh nhạt nói:
– Ta hoài nghi ngươi cũng không phải là người Hóa Thần Hải, cho nên mang về điều tra một chút, nếu có thể chứng minh thân phận của ngươi, ta tự nhiên sẽ tiễn ngươi về Hóa Thần Hải, hơn nữa còn bồi tội nữa.
Bạc Vũ Kình cả giận nói:
– Tốt một cái lấy cớ đường hoàng.
Vi Thanh lạnh nhạt nói:
– Bạch Cô Đường, La Tinh, hai người các ngươi mang Lý Vân Tiêu và người giả mạo đại sư Hóa Thần Hải này về trước. Bổn tọa lưu lại, ta ngược lại muốn xem một chút, người có thực lực đánh một trận với Đằng Quang kia rốt cuộc là ai.
Hắn đối với phẫn nộ của Bạc Vũ Kình hoàn toàn làm như không thấy, lâu la không nhân quyền, đây là pháp tắc thế gian. Ánh mắt của hắn quăng hướng xa xa, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Sau vụ nổ kinh khủng lúc trước, tựa hồ cũng không còn động tĩnh, hoàn toàn lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
– Vâng, đại nhân.
Trên boong tàu chiến hạm lóe lên hào quang, phân ra hai đạo quang ảnh một thanh một bạch, hóa thành hai người.
Một người áo lưới xanh lá mạ, trâm trúc bó tóc, một người bào phục tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Hai người đều mặt mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển, hiếu kỳ nhìn về phía Lý Vân Tiêu.
Tất cả mọi người trong lòng rùng mình, hai người tùy tiện đi ra này liền có thực lực Võ Đế cửu tinh đỉnh phong, cho người một loại cảm giác nguy hiểm dị thường.
Thân thể Ninh Khả Vân dời lên trước một bước, ngăn Lý Vân Tiêu ở sau lưng, lạnh lùng nói:
– Lý Vân Tiêu cũng không nói muốn đi với các ngươi, chẳng lẽ Vi Thanh đại nhân muốn đích thân ra tay bắt người rồi sao?
Vi Thanh nói:
– Vì mời Lý Vân Tiêu, bổn tọa phái ra hai người Tiểu Kiêu và Hoán Diệt, lại không hiểu vẫn lạc ở ngoài thành Hồng Nguyệt. Vì kiểm chứng cái chết của hai người này, bổn tọa tự mình ra tay cũng chưa hẳn không thể. Ngược lại Ninh Khả Vân, ngươi muốn ngăn đón ta, bằng vào thân phận và lập trường gì đây?
Ninh Khả Vân khẽ giật mình, trầm giọng nói:
– Việc này là việc riêng của ta, dùng thân phận con gái phụ thân đến tương trợ thành Hồng Nguyệt, không quan hệ đến Thần Tiêu Cung.
Vi Thanh nói:
– Ta đoán cũng là như thế, vậy giữa ngươi và ta sẽ không có xung đột rồi. Thành Hồng Nguyệt hai đời thành chủ đều ở đây, đều không dị nghị, ngươi vẫn nên tránh ra đi.
Ninh Khả Vân sửng sốt, nhìn cha mình một cái, nếu cha mình không mở miệng thì mình thật sự không có lập trường ra tay.
Vết nhăn trên trán Ninh Khả Vi hãm sâu xuống, từ một khắc khi Vi Thanh xuất hiện thì hắn lại càng nhíu chặt hơn.
Vi Thanh thấy thân hình hắn khẽ nhúc nhích, mở miệng muốn nói, lền trực tiếp giành nói:
– Y theo quy củ thành Hồng Nguyệt, thành chủ địa vị vừa tôn vừa quý, một lời có thể định đoạt. Như vậy đi, Đường Khánh đại nhân, ngươi tỏ thái độ đi.
Đường Khánh lộ ra sầu khổ, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn, lòng bàn tay không khỏi chảy ra mồ hôi.
Ba người bọn họ lợi dụng lẫn nhau, đi đến một bước hiện giờ xem như đã trở mặt, như vậy cũng nên đến lúc chia trận doanh rồi.
Là về phía Ninh Khả Vi, hay là Vi Thanh?
Người trước càng phù hợp với lợi ích của mình hơn, nhưng người sau càng dễ thoát thân ra, người sau lại càng cường đại hơn, một khi đắc tội thì hậu quả không thể lường được.
Mồ hôi lạnh rậm rạp chằng chịt chảy xuống, hắn cũng biết ý Vi Thanh, trước nói quy củ thành Hồng Nguyệt, lại đẩy mình ra sân khấu, do chính mình đến quyết đoán, như vậy cũng tránh khỏi xung đột trực tiếp với Ninh Khả Vi, xem ra giờ hắn cũng không muốn vạch mặt với Ninh Khả Vi.
Mà bộ dạng Ninh Khả Vi giờ phút này tựa hồ cũng có tâm tư như vậy, tuy rằng sinh ra xung đột lợi ích với Vi Thanh, nhưng cũng không muốn quyết liệt, bởi vậy mình liền trở thành tên xui xẻo phải lựa chọn.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên trong mắt lóe lên tinh mang, tựa hồ linh cơ khẽ động, nói:
– Thành Hồng Nguyệt đối với Lý Vân Tiêu cũng không có cách nghĩ chủ quan gì, dù sao đây là chuyện của Lý Vân Tiêu, vẫn nên do bản thân Lý Vân Tiêu quyết định đi hay không đi thôi, thành Hồng Nguyệt tôn trọng lựa chọn của Lý Vân Tiêu.