Cũng không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, chính hắn thân ảnh lóe lên, liền chạy ra khỏi kết giới.
Còn lại vài tên cửu tinh Vũ Đế cũng đều tự chớp động một cái, rồi rời đi kết giới không gian.
Rất nhanh, toàn bộ bên trong không gian ngoại trừ Đường Tâm và Lý Vân Tiêu ra, cũng chỉ còn lại có ba người vẫn sừng sững bất động, tựa hồ đối với chuyện bên cạnh ngoảnh mặt làm ngơ.
Đằng Quang ánh mắt ngưng đọng, mỉm cười nói:
– La Thiên đại sư, chẳng lẽ muốn cùng ta đi trận nguyên uống trà?
La Thiên vẻ mặt cười khổ, vươn tay ra, cung kính giới thiệu:
– Lần này Hóa Thần Hải tất cả hành động do vị đại nhân này làm chủ.
– Cái gì?
Tất cả mọi người trong lòng khẽ động, ánh mắt đều hướng phía Kỳ Thắng Phong nhìn lại.
Tử Xú Tịch thần sắc khẽ động, tựa hồ sớm có chủ ý.
Đường Khánh càng song đồng chợt co rút lại, mạnh nhớ tới Vi Thanh truyền tới tin tức, không khỏi kinh hãi nhìn lại. Xem ra chính mình trước đó suy đoán dần dần tiếp cận chân tướng rồi, người này vô cùng có khả năng chính là cao thủ giết chết Tiểu Kiêu và Hoán Diệt.
Đằng Quang tuy rằng trong lòng giật mình không thôi, nhưng trên mặt vẫn là sắc mặt như thường, nói:
– Vị đại nhân này rất lạ mặt nha, nếu có thể đại diện toàn quyền Hóa Thần Hải, vậy dĩ nhiên không phải là hạng người vô danh.
Kỳ Thắng Phong nhẹ nhàng cười, hai tay ôm ở trước người, nói:
– Yên lặng đã lâu, tên ta đã không nhiều người nhớ rõ nữa, không nói cũng được.
Hắn vung tay lên, trực tiếp chỉ vào Lý Vân Tiêu, nói:
– Người này cùng người nọ khôi mảnh nhỏ ta muốn, những người khác ngươi dẫn đi đi.
Mọi người tất cả giật mình, hoảng sợ không ngớt, đều thầm nghĩ: Người này là ai, lại dám cùng với Đằng Quang nói chuyện như thế. Hơn nữa nhìn bộ dáng kia của hắn, ngay cả La Thiên đại sư cũng cung kính, tuyệt không thể là hạng người lỗ mãng liều mạng.
Nhưng mặc dù là Hóa Thần Hải cao nhân, trong lúc đối mặt với phong hào Vũ Đế cũng là khách khí a.
Đôi mắt của Đằng Quang co rụt lại, trên mặt tiếu ý không giảm, nhưng trở nên hàn lạnh lên, nói:
– Nga, ngươi ở đây cùng với ta kể chuyện cười sao?
Quanh thân trận quang cũng một chút lóe lên, dần dần từ trong suốt trở lại cả vật thể kim sắc, khắp bầu trời toàn quang hiện lên, chuyển thành thí thần chi trận, có thể thấy được trong lòng hắn sát khí lại nổi lên.
Bầu không khí vừa yên lặng xuống, thoáng chút lại trở nên sát ý dạt dào.
Xa xa mọi người kinh hãi không ngớt, chẳng lẽ lại muốn đánh rồi? Người này rốt cuộc là ai, lại dám kêu bản vương tọa.
Kỳ Thắng Phong lạnh nhạt nói:
– Bản tọa chưa bao giờ thích nói giỡn. Thực lực ngươi không sai, nhưng còn non chút. Thiên hạ to lớn, võ đạo xa vời, vĩnh vô chỉ cảnh, phải tránh xa hoa dâm dật, đây là lời tâm huyết của bản tọa đối với ngươi.
Mọi người một trận không nói gì:
– Non chút…
Chỉ có Lý Vân Tiêu và mọi người của Hóa Thần Hải mới biết được, hắn nói là sự thật.
Đằng Quang cũng là nhịn không được bật cười, nói:
– Ha ha, hôm nay rốt cuộc kiến thức được nhiều, gặp phải người sau so với người trước càng cuồng hơn a!
Kỳ Thắng Phong nói:
– Trung ngôn luôn luôn khó nghe.
Ánh mắt của Đằng Quang lóe lên, cũng lười nhiều lời vô ích, một ngón tay lăng không hạ xuống, điểm qua đến, quát dẹp đường:
– Làm quang.
Một đạo thập tự toàn quang to lớn ở đầu ngón tay hiện lên, đột nhiên chém ra.
Bên trong phương viên nghìn trượng, hóa thành một mảnh kim sắc chi hải, vô số thập tự toàn quang lớn chừng bàn tay bay ra, theo một đạo toàn quang thật lớn, cùng nhau chém về phía Kỳ Thắng Phong.
Sắc mặt của Kỳ Thắng Phong như thường, nhắm phía trước bước ra một bước, thân hình chớp động, đã bị kết giới chi lực áp chế, không ngừng có nhận quang từ trên người phản chấn dựng lên.
Con ngươi của Đằng Quang chợt co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
– Tranh…
Một thanh đại kiếm ở trong tay Kỳ Thắng Phong giải phong ra, vô số long ảnh bay lên, diện mục dữ tợn.
Chính là bên trong di tích lúc trước, thanh long kiếm trong tay Vu Dật Tiên — cổ trần, cũng bị Kỳ Thắng Phong triệt để luyện hóa.
Kiếm khí vũ động xuống, kết giới kim quang đột nhiên bị tạo ra, xung quanh Kỳ Thắng Phong hóa ra một mảnh độc lập không gian.
– Ngang trời xuất thế, mãng Côn Lôn, duyệt tẫn nhân gian xuân sắc.
– Phi Khởi Ngọc Long Tam Bách Vạn, Giảo Đắc Chu Thiên Hàn Triệt.
– Hạ Nhật Tiêu Dong, Giang Hà Hoành Dật, Nhân Hoặc Vi Ngư Miết
– Thiên Thu Công Tội, Thùy Nhân Tằng Dữ Bình Thuyết?
Tiếng thơ ngâm chậm rãi đọc lên, mặt ngoài đại kiếm, vạn long dâng lên, tự thành một mảnh thanh sắc kết giới, ở bên trong thí thần lĩnh vực mở ra.
Kiếm ý phi dương, bên trong thanh sắc kết giới là vô số toàn quang, như là từng ngọn kim đăng, hoặc như là một mảnh đêm tối.
Long hành vu dã, thiên địa huyền hoàng.
Vạn long xao động, lao ra khỏi trong vòng thanh quang, trào hướng đêm tối vô biên.
– Ùng ùng…
Lưỡng cổ lực lượng kinh khủng phát nổ đụng vào nhau, nhật nguyệt treo ngược, long trời lở đất.
Xa ở nghìn trượng mọi người sợ đến lại thối lui mấy bước, hoảng sợ nhìn trước mắt tràng cảnh hủy thiên diệt địa này.
– Người nọ là ai?
Ninh Khả Vi cũng là mặt mang vẻ kinh hãi, trong mắt chớp động tinh quang, thần sắc trên mặt biến đổi không ngừng.
– Thật mạnh, lực lượng thật là mạnh dĩ nhiên cùng với Đằng Quang đại nhân tương xứng, Hóa Thần Hải từ khi nào đi ra nhân vật số một như vậy?
Ninh Khả Vân cũng là kinh hãi không ngớt, cảm thụ được nguyên lực ba động đập vào mặt, đầy mặt vẻ mặt ngạc nhiên.
– Tương xứng sao?
Ninh Khả Vi sắc mặt ngưng trọng, nói:
– Sợ là Đằng Quang không phải đối thủ của người này.
– Cái gì?
Ninh Khả Vân càng lại càng hoảng sợ, sợ hãi nói:
– Cha ngươi nói cái gì? Điều này sao có thể? Hóa Thần Hải mạc danh kỳ diệu nhảy ra nhân vật số một như vậy, đã cực kỳ khó có thể tin nổi, còn có thể thắng được Đằng Quang, khó tránh khỏi quá không thể tưởng tượng nổi.
Nàng ngốc trệ một chút, lập tức hoảng hốt nói:
– Ta hiểu được, Đằng Quang đại nhân ở trong chiến đấu lúc trước bị khôi lỗi của người nọ đả thương.
Ninh Khả Vi nói:
– Người này hẳn là kẻ lần trước bên trong thành làm ra bạo tạc to lớn, Đằng Quang cho dù không thụ thương, cũng không phải địch thủ của người này. Người này nói không sai, Đằng Quang tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng còn non chút a!
Ninh Khả Vân há to mồm cả kinh có thể nhét vào một trái dưa hấu.
Nàng tuy rằng không dám cũng không nguyện ý tin tưởng, nhưng phụ thân phán đoán, nàng không hề nghi ngờ, chỉ có thể kinh ngạc gian nan nói rằng:
– Đây... Người này... Rốt cuộc... Là ai?
Không chỉ có là phụ nữ hai người bọn họ, trong đầumọi người đều là một cái dấu hỏi như thế, vẻ mặt kinh hãi và ngây dại ra.
– Lý Vân Tiêu ta là tình thế bắt buộc, nếu không muốn chết liền cút đi!
Trong vô tận năng lượng ba động, thanh âm của Kỳ Thắng Phong nhàn nhạt vang lên, thân ảnh khôi ngô giẫm chận tại chỗ bắn về phía trước, toàn thân sát khí, trùng kích lực hoàn toàn không thấy kinh khủng kia tàn sát bừa bãi thiên địa.