Người nọ vươn tay ra, lăng không một trảo, “Rầm” một chút, Tiểu Kiêu và Hoán Diệt hai người nhất thời bị thu hút không trung, toàn thân vô pháp nhúc nhích.
- Mới vừa rồi là ai nói muốn người khác đánh hắn tới?
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nhất thời để Tiểu Kiêu và Hoán Diệt cả người run lên.
Tiểu Kiêu lúc này hận không thể nhổ đầu lưỡi của mình, chật vật nói rằng:
- Đại, đại nhân, chúng ta là võ giả dưới trướng Thánh Vực Vi Thanh đại nhân, mong rằng đại nhân...
- Vi Thanh?
Người nọ trực tiếp cắt đứt, nhíu mày lại suy ngẫm nói:
- Ta hiểu được, ngươi nói là nhi tử của Vi Vô Nhai đi. Chậc chậc, coi như là Vi Vô Nhai tới, ở trước mặt của hắn, ta cũng muốn một bạt tai đánh các ngươi!
Hắn bàn tay to mở ra, mạnh mẽ vỗ xuống đến.
- Ba!
Hai người đồng thời bị cự lực vỗ trúng gương mặt, cái miệng không ngờ gãy răng phun ra máu tươi, toàn bộ càng dưới trực tiếp trật khớp, đầu hầu như gãy nghẹo sang một bên.
- Trò hề, mất mặt!
Nam tử phỉ nhổ một ngụm, một chưởng liền đánh tới, “Phanh” một tiếng, hai người trực tiếp ở dưới chưởng lực gân cốt nát hết, toàn bộ thân thể bị phách thành rỉ ra.
Mấy người còn lại đều là hút một ngụm lãnh khí, tất cả đều hoảng sợ.
Tuy rằng hận không thể lột da hai người này, nhưng đối phương coi như là tuyệt đại cường giả, vũ lực ngập trời, dĩ nhiên dễ dàng như vậy đã bị diệt.
Chuyện này cùng với trước đó đánh chết Ung Thiên Vận hầu như không chút khác biệt, chuyển vần, báo ứng khó chịu.
Ánh mắt của nam tử từ trên người mọi người nhất nhất điểm qua, khi nhìn tới mỗi người, đối phương đều là trong lòng một mảnh băng lãnh, phảng phất như trong nháy mắt bị xem thấu nội tâm.
Lý Vân Tiêu còn lại là cười khổ một tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ, biết phiền phức lớn.
Trên mặt Bạc Vũ Kình một mảnh tái nhợt, cả người run rẩy lợi hại, dưới chân dĩ nhiên lui về phía sau đến.
Nam tử híp mắt nhìn hắn chằm chằm, sau một lúc mới cười nhạt một tiếng, nói:
- Đồ nhi đáng thương của ta a, nghê thạch chơi thật khá sao?
Bạc Vũ Kình rung giọng nói:
- Sư, sư, sư phụ...
Hắn cúi lưng thành một đoàn, hầu như muốn đương tràng quỳ xuống.
- Cái gì?
Ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, mấy người còn lại tất cả đều là thở một hơi lãnh khí, đặc biệt La Thiên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt lấy làm kinh ngạc, thân thể vừa ổn định độc thương, lần thứ hai run rẩy.
Khâu Mục Kiệt đồng dạng trong đầu trống rỗng, có chút vô pháp suy tư, kinh ngạc nói:
- Sư, sư phụ? Sư phụ của Bạc Vũ Kình...
- Ha hả, ngươi còn nhận được ta nha, còn coi ta là sư phụ của ngươi sao?
Kỳ Thắng Phong vẻ mặt cười nhạt, nhàn nhạt nói rằng.
- Phù phù...
Bạc Vũ Kình cũng không chịu được nữa, phòng tuyến tâm lý trong nháy mắt tan vỡ, mạnh mẽ hai đầu gối quỳ xuống, liều mạng dập đầu đứng lên, than thở khóc lóc, khóc lớn nói:
- Sư phụ, sư phụ ta sai rồi, đệ tử sai rồi!
- Ừng ực...
Mấy người còn lại mạnh nuốt nước miếng, rốt cuộc hiểu rõ người trước mắt là ai, hơn nữa đã không còn hoài nghi.
Kỳ Thắng Phong nhếch lên mí mắt lạnh như băng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
- Tên đồ đệ ngu xuẩn, không chỉ có bị Lỗ Thông Tử lợi dụng tới khi sư diệt tổ, càng thành vật thí nghiệm của người khác. Hắc hắc, Kỳ Thắng Phong ta cũng không có đệ tử giống như con lợn như thế. Nhìn xem trước khi tới hai gã cặn bã Thánh Vực nói không sai, Thuật Luyện Sư thật đúng là không ít ngu xuẩn đấy!
Bạc Vũ Kình phủ phục trên mặt đất không ngừng dập đầu, không dám nói nửa câu, hơn nữa nghê thạch phản phệ còn chưa triệt để áp chế xuống, vẻ mặt vẻ thống khổ.
Kỳ Thắng Phong không để ý tới hắn, mà là đưa mắt nhìn phía Lý Vân Tiêu, cười nhạt nói:
- Lý Vân Tiêu, hồi lâu không gặp, tiến bộ của ngươi cực nhanh, rất kẻ khác bất an đấy.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Kỳ Thắng Phong đại nhân khen trật rồi, hẳn là chúc mừng đại nhân, triệt để dung hợp bộ thân thể này, trực tiếp thành tựu Lưỡng Cực Thần Thể, thân thể thành thánh!
...
Mấy người còn lại cả người đại chấn, lộ ra vẻ hoảng sợ không ngớt, khuôn mặt khó có thể tin tưởng.
Tuy rằng lời này nghe được nửa hiểu nửa không, nhưng thân thể thành thánh, đối với bọn hắn đám đỉnh phong cường giả mà nói, tự nhiên minh bạch là ý nghĩa gì.
Đặc biệt Khâu Mục Kiệt, thân thể to lớn đều có chút run rẩy đứng lên, hắn suốt đời sở cầu đó là thân thể thành thánh, chính mình nghiên cứu cả đời, cuối cùng biến thành hiện tại bộ dáng này đều không thể được, vẫn sống sờ sờ nhìn người khác thành tựu
Kỳ Thắng Phong mày kiếm giương lên, từ chối cho ý kiến, ngược lại cười nói:
- Lúc đầu đánh một trận, bản tọa thật đáng tiếc không có thể giết ngươi, hiện tại rốt cục có thể như thường mong muốn rồi.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu biến đổi, cười khổ nói:
- Kỳ Thắng Phong đại nhân hôm nay công thể đại thành, đứng ở đỉnh của đại lục, chẳng lẽ còn cùng với tiểu lâu la như ta vậy tính toán sao? Còn nữa, ta và đại nhân coi như là hữu duyên, vô luận là đại nhân từ bên trong phấn sắc tinh trần thoát khốn ra, hay là đạt được tấm thân thể này, tại hạ đều xuất lực không nhỏ.
Kỳ Thắng Phong nhướng mày, nói:
- Ngươi nói đều là sự thực, nhưng những thứ này cũng không phải lý do cho ngươi tiếp tục giữ mạng sống.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, tựa hồ nghe ra chút gì, đối phương cũng không giống như có ý nghĩ giết hắn, vẫn là còn có một đường sinh cơ cũng nói không chừng.
Về phần chạy trốn, hắn là triệt để chặt đứt cái ý niệm này. Coi như là từ trong Giới Thần Bi cường giả ra hết, cũng tuyệt không có một tia khả năng.
Hắn thử dò xét nói:
- Cái gì mới là lý do để tại hạ tiếp tục mạng sống đây?
Kỳ Thắng Phong nói:
- Giản đơn. Giao ra ba món đồ vật, Ma Nguyên Tỏa, Băng Sát Tâm Diễm, Hồn Luyện Thần Quyết, sau đó phát thệ thuần phục ta.
Hắn thấy Lý Vân Tiêu trầm mặc không nói, cười lạnh nói:
- Thế nào, lẽ nào mấy thứ này so với mạng của ngươi còn trọng yếu hơn?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ma Nguyên Tỏa có thể trả lại cho ngươi, Băng Sát Tâm Diễm ta tự mình cũng không cách nào khống chế, có thể cho nói nhất định cho. Về phần Hồn Luyện Thần Quyết, tự ta còn chưa toàn bộ nắm giữ, thân là đứng đầu Thuật Luyện Sư ngươi cũng có thể minh bạch, tự ta chưa từng nắm giữ, làm sao truyền thừa đi ra? Thuần phục sao... Chúng ta có thể khoái trá hợp tác... Hà tất miễn cưỡng đối phương đây...
- Làm không được mấy điểm này, vậy không có cách nào khác giữa mạng sống.
Kỳ Thắng Phong đạm nhiên nói rằng, trên mặt một mảnh hàn ý, trong con ngươi càng xẹt qua sát khí.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Đại nhân nếu thật giết ta, Hồn Luyện Thần Quyết đã có thể vĩnh viễn thất truyền.
Kỳ Thắng Phong đột nhiên cười, nói:
- Thế nào, ngươi rất sợ chết?
Lý Vân Tiêu tay phải nắm quyền, đặt ở bên mép ho khan hai tiếng, nói:
- Mặc dù cũng không phải sợ chết như vậy, nhưng có thể không chết đương nhiên sẽ không muốn chết rồi, còn vài chuyện khiến ta tỉ mỉ lo lắng.