Lý Vân Tiêu cả kinh, nói:
– Ý của ngươi là, thứ này cần bảy loại thổ hệ nguyên tố chí cường dung hợp cùng một chỗ sao?
Bắc Quyến Cổn Nam nói:
– Đúng vậy. Trước Phong ma chi chiến, quần hùng Lưỡng Giới Sơn đều vì ̀ thu thập tài liệu huyền khí này mà bôn tẩu, cuối cùng thiếu bốn loại chí cường thổ hệ chi nguyên, tăng thêm Phong Ma chi chiến đến, lúc này mới gác lại, không nghĩ đến cuối cùng lại tạo thành Tam Sắc Đâu Suất Thiên.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ngọn núi không ngừng xoay tròn kia, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Khó trách thứ này có sức nặng và đại địa chi ý hùng hồn như thế, thì ra là do ba loại thổ hệ chi nguyên cực hạn, cộng thêm vô số nguyên liệu quý hiếm luyện chế mà thành.
Hắn chậm rãi nói:
– Nếu ta có thể gom góp bốn loại thổ nguyên khác, có thể luyện chế nguyên vẹn nó không?
Trong lòng hắn dâng lên một cổ nhiệt lưu, chỉ ba màu đã cường đại như thế, nếu có thể luyện ra thất sắc chi sơn, uy lực kia sẽ cường đại đến loại trình độ nào, sợ rằng chỉ vừa chạm vào thôi đã bị đè chết rồi.
Bắc Quyến Cổn Nam nói:
– Cách luyện chế ngươi có thể hỏi Linh Mục Địch đại nhân, hắn tất nhiên rõ ràng. Núi này nếu là có thể luyện thành, tục truyền có thể diễn hóa ra Thập Phương Vô Lượng Tịnh Thổ thần thông, dưới phiến thiên không hiện giờ chỉ sợ là tồn tại vô địch.
– Đã hiểu rõ.
Lý Vân Tiêu thu ngọn núi kia lại, nói:
– Ngươi an tâm tu luyện đi, tinh quang thạch muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu.
Hắn nói xong, liền lắc mình một cái, xuất hiện ở một nơi khác trong Giới Thần Bi.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương đang ngồi xếp bằng, vậy mà ở trên không trung tu luyện.
Chỉ có điều dưới thần niệm của Lý Vân Tiêu, bốn phía không có chút linh khí nàocả, cho dù tu luyện mười vạn năm, cũng sẽ không có bất luận kết quả gì.
Sau khi hắn xuất hiện, Hồ Lô Tiểu Kim Cương chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt một mảnh tang thương và phức tạp.
Lý Vân Tiêu khẽ gọi một tiếng, nói:
– Linh Mục Địch đại nhân.
Linh Mục Địch ánh mắt khẽ động, ngưng mắt nhìn qua hắn, thật lâu mới thở dài một tiếng thật sâu, nói:
– Chủ nhân Giới Thần thế hệ này, ngươi tên là gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi có thể trực tiếp gọi ta Vân thiếu. ”
– Lý Vân Tiêu... Vân thiếu...
Linh Mục Địch thì thào tự nói vài tiếng, nói:
– Quả nhiên là thiên mệnh chi nhân, dùng tuổi và thành tích của ngươi, mặc dù đặt ở dưới bầu trời mươi vạn năm trước, cũng là thiên tài khó lường, hoàn toàn xứng đáng có được Giới Thần Bi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra đại nhân cùng chủ nhân Giới Thần Bi đơi trước rất có sâu xa, tại hạ rất muốn biết một ít bí mật năm đó.
Linh Mục Địch nói:
– Chuyện năm đó nói rất dài dòng, ngược lại thời đại hiện giờ, ta từ trong hư vô trở về, Giới Thần Bi lần nữa xuất thế, hẳn là thiên mệnh vận chuyển, lại có đại kiếp nạn buông xuống sao?
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đại kiếp nạn gì đó ta không biết, nhưng Ma Chủ phong ấn quả thật bị phá nhiều chỗ, đây có tính là đại kiếp nạn không?
Linh Mục Địch toàn thân chấn động, lộ ra thần sắc, lẩm bẩm nói:
– Khó trách... Khó trách..., dốc hết lực lượng cường giả một giới, vẫn không thể phong bế hắn vĩnh cửu sao?
Trong giọng nói của hắn mang theo không cam lòng rất mạnh, thậm chí có chút ít phẫn nộ.
Chỗ mi tâm đột nhiên lóe lên hào quang, bóng dáng Hồng Thạch hiện ra, sắc mặt Linh Mục Địch lập tức trầm xuống, bắt đầu lập loè hung quang, trở nên dữ tợn.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, khẽ múa trên không trung, trực tiếp điểm tới.
Một đạo quyết ấn điểm ra, vừa vặn điểm trúng Hồng Thạch, thật giống như hấp trong tay vậy, chậm rãi từ bên trong rút ra.
– Ah ah dừng tay.
Linh Mục Địch trong hai tròng mắt một mảnh chấn kinh, rít gào nói:
– Súc sinh dừng tay, ngươi tên tiểu súc sinh này ta muốn giết ngươi.
Tùy ý hắn nổi giận như thế nào, ở trong Giới Thần Bi vẫn hoàn toàn bị Lý Vân Tiêu ngăn chặn, không cách nào nhúc nhích chút nào, nhưng trên gương mặt lộ ra thần sắc thống khổ cực độ, không ngừng kêu rên lên.
Thần sắc Lý Vân Tiêu vô cùng bình tĩnh, đối với tất cả chửi rủa và uy hiếp đều mắt điếc tai ngơ, tựa như hoàn toàn không nghe thấy vậy.
Sau thời gian uống cạn chung trà, toàn bộ Hồng Thạch trực tiếp bị rút ra khỏi mi tâm Hồ Lô Tiểu Kim Cương, không ngừng xoay tròn trên lòng bàn tay Lý Vân Tiêu, tản mát ra dị lực cổ quái.
Mà gương mặt Linh Mục Địch thoáng cái trở nên ngây dại ra, kinh ngạc mở lớn đồng tử, sau đó rơi xuống mặt đất bên dưới.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa bất định, nhìn chằm chằm vào Hồng Thạch kia, chỉ cảm thấy có một loại cảm xúc không hiểu lan tràn trong lòng, khiến hắn có chút bực bội bất an.
Đột nhiên toàn thân giật mình một cái, liền giật mình tỉnh lại, hắn lại càng hoảng sợ, đánh ra mấy đạo linh quyết, hóa thành từng đạo phong ấn bay ra, trực tiếp tầng tầng phong ấn lấy Hồng Thạch.
Thời gian dần qua, hào quang trên Hồng Thạch đều nội liễm, mặt ngoài trở nên ảm đạm không ánh sáng, giống như một khối đá bình thường vậy.
Lý Vân Tiêu lúc này mới thở dài một hơi, thoáng cái bay thấp xuống mặt đất, bắt đầu xem thương thế của Linh Mục Địch.
Thần trí của hắn đảo qua trong cơ thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương, không khỏi đột nhiên cả kinh, hồn lực Linh Mục Địch không hề suy yếu giống Bắc Quyến Cổn Nam, ngược lại thập phần cường đại, như liệt hỏa hừng hực, thần trí của hắn vừa vào trong đó, ngược lại bị cắn nuốt mất
– Chẳng lẽ Hồng Thạch kia còn có thể tẩm bổ hồn phách sao?
Lý Vân Tiêu giật mình vạn phần, dù sao linh hồn là thứ thập phần yếu ớt, phàm là vật có thể dưỡng hồn luyện hồn, đều là Thiên Địa kỳ trân, giá trị liên thành, dù vậy nhưng hiệu quả cũng cực kỳ nhỏ bé.
Như Dưỡng Hồn Mộc do Côn Ngô Thần Thụ luyện chế thành chính là tinh phẩm trong đó, nhưng hiệu quả cũng cực kỳ có hạn. Linh Mục Địch trải qua mười vạn năm tuế nguyệt, hồn lực lại không giảm, hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lý Vân Tiêu nhìn Hồng Thạch bị phong bế, lộ ra vẻ kiêng kị, xem ra sự cường đại của Ma Chủ Đế còn trên cả dự tính của hắn.
Linh Mục Địch giờ phút này chỉ hôn mê, sinh tử nên không lo, chỉ là chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, chuyện Thất Sắc Đâu Suất Thiên chỉ có thể để sau hỏi lại thôi.
Hắn than nhỏ một tiếng, cả người thoáng cái ra khỏi Giới Thần Bi.
Chiến đấu bên ngoài đã tiến vào khâu cuối cùng, song chùy của lão giả Thiên Thương bị đánh bay ra ngoài, cả người bị Ác Linh một búa chém thành hai khúc.
– Haha, ha ha, thoải mái, thoải mái ah, đáng tiếc còn chưa thoải mái đủ, lão nhân này quá không lịch sự rồi.
Ác Linh cười như điên, một thân đầy vết thương, hơn nữa mặt không có chút máu, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn còn mạnh miệng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nơi này không nên ở lâu, sợ rằng Bắc Minh thế gia sắp đuổi giết ta khắp thiên hạ rồi.
Hắn thoáng cái thu cả ba vào trong Giới Thần Bi, rất nhanh liền biến mất tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, trên bầu trời có chút đẩy ra gợn sóng, một chiếc chiến thuyền hồng nhạt hoa mỹ lao ra.