Trên mặt hắn lóe lên vẻ vô lại, lạnh nhạt nói:
– Không có gì, chỉ hỏi han sức khỏe nhau một chút thôi.
Mọi người:... ”
Mục Chinh nói:
– Vậy người sắt thép này là sao?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, nói:
– Có phải ngươi rất hứng thú đối với cấu tạo của nó không?
– Ừ, chẳng lẽ ngươi biết được gì sao?
Mục Chinh ánh mắt sáng ngời, lập tức cảm thấy hứng thú.
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc nói:
– Đơn giản, truyền Diệu Pháp Linh Mục cho ta, ta liền nói cho ngươi biết tình huống của nó.
Thi Lễ chi Vương đã không có khả năng giúp Mục Chinh bắt lấy, cho nên Lý Vân Tiêu chỉ đành tìm cách khác.
Mục Chinh nhíu mày lại, lạnh lùng nói:
– Dùng Diệu Pháp Linh Mục chi thuật không trọn vẹn trao đổi cũng không phải không thể, chỉ là ta làm sao biết được ngươi nói thật hay giả?
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
– Đối với khôi lỗi thế gia mà nói, biết được một mẫu khôi lỗi mới, còn hơn thần thông bí thuật rất nhiều, ngoại trừ Diệu Pháp Linh Mục ra, ta còn muốn một điều kiện.
Sắc mặt Mục Chinh lập tức chìm xuống, quát lên:
– Lý Vân Tiêu, ngươi đừng vội được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, đôi môi khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm tới.
Tất cả mọi người nhíu mày, muốn biết bọn hắn nói chuyện gì, nhưng trong bí âm kia còn mang theo cấm chế, căn bản không cách nào bắt được tin tức.
Mục Chinh nghe xong một lúc, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
– Thật sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Thật!
Mục Chinh trầm tư thoáng một phát, nhân tiện nói:
– Tốt, thành giao.
Trong mắt của hắn tuôn ra một đạo hàn mang, nhìn lại Hồ Lô Tiểu Kim Cương kia.
Giờ phút này hai người còn đấu túi bụi, chỉ có điều căn bản là Hồ Lô Tiểu Kim Cương tiến công, Bắc Quyến Cổn Nam từng bước phòng thủ, không ngừng lui về phía sau, càng ngày càng khó có thể duy trì.
Các loại linh áp và trảm kích bay vụt ra, người chung quanh đều cảnh giác trốn tránh mọi nơi, sợ bị ảnh hưởng vào, chỉ có đám cao thủ Đoan Mộc Thương là bộ dáng thờ ơ.
Lực lượng của Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Bắc Quyến Cổn Nam tựa hồ cũng không cường đại như trong dự đoán, ngoại trừ Thất Huyễn Lục Yểm của Bắc Quyến Cổn Nam khiến bọn hắn kiêng kị không thôi ra,, còn lại đều có lòng tin có thể ứng phó.
Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:
– Quyến Nam huynh, ngươi một mực nhượng bộ cũng không làm nên chuyện gì, hắn đã mất đi tâm trí, muốn cứu hắn chỉ có thể bắt lấy hắn thôi, dùng khí lực của hắn căn bản không ngăn được Lục Độc của ngươi đâu.
Bắc Quyến Cổn Nam và Hồ Lô Tiểu Kim Cương đều biến sắc, trong mắt Hồ Lô Tiểu Kim Cương tuôn ra lửa giận ra, trong tay càng ra ngoan chiêu.
Trong mắt Bắc Quyến Cổn Nam hiện lên một tia kiên quyết, kiếm thế trong tay hất lên, một đạo kiếm quang đặt ở trên quyền phong của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, “Phanh” một tiếng bức mở ra.
Sau đó kiếm thế đánh trúng mà lên, lục mang chớp động, phân ra ba đạo kiếm ý trên không trung, ngang trời chém tới.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương trợn mắt tròn xoe, tựa hồ cũng cực kỳ kiêng kị, hai tay thoáng cái kết ấn đanh ra.
Nơi hai lòng bàn tay hiện ra vô số gợn sóng, từng đạo đồ án màu vàng hình tam giác bay ra, cấu thành hình thái phức tạp trước người.
“Xuy xuy Xùy~~”
Ba đạo kiếm ý trực tiếp chém ra những gợn sóng kia, như cây đinh bỗng chốc bị đâm vào tấm ván gỗ, bị trói buộc không cách nào tiến thêm được.
Bắc Quyến Cổn Nam sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ nằm trong dự liệu, kiếm quang mở ra, chọc ngược vào trước người, một vòng kiếm ý tản ra, hình thành một đạo hình tròn, không ngừng bắt đầu khởi động lấy kiếm quang màu đen và độc khí màu xanh lá, nhị khí tương giao tương dung.
Đồng tử Hồ Lô Tiểu Kim Cương co rụt lại, quát:
– Đáng chết, lại dám sinh ra ác ý đối với bổn tọa, vậy bổn tọa sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
Hắn hét lớn một tiếng, ấn quyết hai tay lăng không chụp xuống, trong tiếng nổ vang “Ầm ầm”, ba đạo kiếm ý kia chợt mất đi.
Sau đó chỗ mi tâm nhộn nhạo ra một cổ dị lực, toàn bộ không gian đều bị chấn động, khiến cho người cực kỳ không khỏe.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy chỗ mi tâm Hồ Lô Tiểu Kim Cương lóe lên một đoàn hào quang đỏ thẫm, đang chậm rãi nhúc nhích, trong hào quang chính là một khối Hồng Thạch
Đoan Mộc Thương cũng đồng thời mở to mắt, lộ ra khiếp sợ và vẻ phức tạp.
Lực lượng bản thân Hồ Lô Tiểu Kim Cương có hạn, khiến Tinh Cung chi chủ rất nổi giận, chỉ có thể mượn nhờ Hồng Thạch chi lực để đề thăng lực lượng.
– Quả nhiên là Hồng Thạch, đại nhân, khiến cho người thất vọng chính là ngươi ah.
Trong mắt Bắc Quyến Cổn Nam hiện lên vẻ giận giữ, kiếm trong tay ý càng tăng lên tới cực điểm, song sắc quang mang cuồn cuộn bắt đầu khởi động quanh thân hắn.
– Hừ, Hồng Thạch chỉ có ở trên người bổn tọa, mới là an toàn nhất.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ lạnh lùng, hai tay mười ngón chạm nhau, một đạo ngân quang lượn vòng giữa hai tay, lực lượng mênh mông truyền ra.
Bắc Quyến Cổn Nam trong lòng nao nao, quát:
– Nhất ngự vạn thế, bát lăng chiếu ảnh, định kiếm vi thần
Kiếm khí xông lên trời, một đạo kiếm cương lục sắc ngang trời mà đi, chém về phía Hồ Lô Tiểu Kim Cương
Ngâng quang trong hai tay Hồ Lô Tiểu Kim Cương càng lúc càng lớn, lại là một cây ngân tiên ba thước sáu thốn, trên đó quấn từng vòng có tất cả hai mươi mốt tiết, vô số phù văn màu bạc vờn quanh trên đó.
Trong mắt Hồ Lô Tiểu Kim Cương hiện lên một tia giãy dụa, nắm lấy ngân tiên kia đánh mạnh xuống.
“Ầm ầm”
Ngân tiên rơi xuống, vô số ngân phù bay múa, đánh lên trên kiếm cương, bắn ra lực lượng hủy thiên diệt địa.
Hai người lập tức bị linh lực phong bạo cuốn vào trong, lực lượng khủng bố phóng tới bốn phía và phía chân trời.
Không ít người còn chưa chạm được phong bạo kia đã trực tiếp bị linh áp lách vào bạo thân hình, bỏ mạng tại chỗ
– Không tốt, trong linh áp phong ba này có tinh thần công kích rất mạnh.
Một gã võ giả tròn mắt muốn nứt, trong hai tròng mắt chảy ra huyết lệ, hai lỗ tai và lỗ mũi càng có máu tươi chảy ròng, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được linh áp kia đập vào mặt, mang theo lực lượng quỷ dị rất mạnh, trực tiếp trùng kích linh đài thức hải hắn. Ánh mắt của hắn hơi co lại, nhìn chằm chằm vào roi sắt màu bạc kia, đúng là do lực lượng vô tận tản ra từ trên đó đã trực tiếp công kích tâm thần hồn phách.
– Nghịch Hồn Tiên quả nhiên là Nghịch Hồn Tiên
Đoan Mộc Thương chớp động đôi mắt đẹp, vừa mừng vừa sợ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Thương đại nhân biết rất nhiều nha.
Bọn người Bắc Minh Nguyên Hải cũng đều nhìn sang, lộ ra vẻ bất mãn.
Thái Thúc Tà Đình ánh mắt lóe lên, cả kinh nói:
– Chẳng lẽ chính là Nghịch Hồn Tiên có thể trực tiếp công kích thần thức, đả thương hồn phách người trong truyền thuyết sao?
Đoan Mộc Thương nói:
– Đúng là vật ấy, thiếp thân cũng chỉ vừa hay nhận ra thôi, kỳ thật biết cũng không hơn chư vị bao nhiêu.
Lời này của nàng tự nhiên không ai tin, trên mặt đều đầy lạnh lùng.