Nháy mắt khi xuất hiện, hủ thi kia thoáng cái mở ra hai mắt, trống trơn căn bản không có tròng mắt, hét lớn một tiếng liền vọt tới.
Có miêu tả của Lý Vân Tiêu trước kia, mọi người đối với hủ thi này cũng không để ý lắm, cũng không cảm thấy có gì đáng sợ cả.
Ngược lại Mục Chinh trong mắt sáng ngời, ngược lại chớp động lên tinh mang.
Trong khi tất cả mọi người cảnh giác vạn phần thì hắn thoáng cái bắn lên, trong tay bay ra một vòng quang hoàn màu xanh, đập mạnh một chưởng lên trên thân hủ thi.
“Phanh”
Chưởng lực đánh lên lồng ngực, đánh ra một cái động lớn.
Ánh sáng màu xanh lập tức lan tràn đến toàn thân hủ thi, càng nổ bung tới bốn phía, trực nổ nát bấy.
Đồng tử Mục Chinh hơi co lại, một tầng hào quang tro mông hiển hiện trong mắt, tựa hồ nhìn thấy gì đó, năm ngón tay liên đạn, từng đạo hào quang bay ra khỏi tay.
Những hào quang kia đột nhiên tản ra, hóa thành mạng nhện chừng lòng bài tay, tổng cộng hơn mười tấm, lăng không thu lại.
Chỉ thấy trong mỗi tấm đều có vài con sâu nhỏ, đang nhúc nhích lấy.
Mục Chinh vui vẻ, vung tay bấm niệm pháp quyết, lăng không thu lưới lại
Ánh sáng màu xanh lóe lên, hơn mười tấm lưới cùng thu lại
Bỗng nhiên những côn trùng kia “PHỐC PHỐC PHỐC” nguyên một đám tự động nổ bung, hóa thành độc khí màu xanh lá nồng đậm, tán trên không trung.
– Cái gì?
Mục Chinh cả kinh, lưới lớn kia bao phủ một đoàn độc khí rơi xuống, hắn tức giận hừ một tiếng, cánh tay hất lên.
Thanh lưới lập tức co rút lại thành đoàn, hóa thành một đạo mũi tên nhọn bắn đi
“Phanh”
Mũi tên nhọn trực tiếp đánh cho hư không phía xa nổ bung, độc khí màu xanh lá tuôn ra, chậm rãi trở thành nhạt.
– Ah vật này là Bất Tử Chi Thân?
Một gã võ giả kinh hô lên, chỉ thấy hủ thi bị Mục Chinh một chưởng đánh nát trên mặt đất, như một đoàn thịt nhão giờ lại chợt nhúc nhích, thời gian dần qua lại hội tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một cỗ hủ thi.
Chỉ có điều so với trước càng thêm đáng sợ buồn nôn, còn tản mát ra hủ vị gay mũi, khiến cho người cảm thấy buồn nôn.
Đoan Mộc Thương ngưng giọng nói:
– Mục Chinh đại nhân, đây là có chuyện gì?
Mục Chinh sắc mặt cực kỳ âm trầm, lạnh giọng nói:
– Quả nhiên không ngoài lão phu sở liệu, những thi thể này là bị một loại Thi Lễ cực kỳ lợi hại khống chế. Thi Lễ không chết̉, hủ thi không ngã.
Đoan Mộc Thương nói:
– Thi Lễ là côn trùng lúc trước hóa thành độc khí kia sao? Phải làm sao mới có thể giết chết những Thi Lễ này?
Mục Chinh nói:
– Những Thi Lễ này khác với ta dự đoán, cũng không quá lợi hại. Nhưng cũng không phải dễ dàng giết chết như vậy, biện pháp tốt nhất chính là dùng hỏa công.
– Hỏa? Thủ đoạn mạnh nhất của bổn tọa chính là hỏa thuật.
Một gã võ giả trong mắt hiện lên kinh hỉ, lúc này hai tay bấm niệm pháp quyết, mở to miệng phun ra, một đạo hỏa tuyến cự đại bị phun ra ngoài.
“Vù vù vù”
Hỏa diễm lập tức cắn nuốt hết hủ thi, cả người đều đốt lên, không ngừng truyền ra tiếng chảy nổ “Đùng đùng”
Một lát sau, hủ thi đã cháy đen như mực, chỉ còn lại nhân hình, còn bốc lên đầy khói đặc.
Nhưng khiến cho người hoảng sợ chính là, nhân hình nọ bỗng nhúc nhích, sau đó liền giơ tay lên, hai chân có chút cong, bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới người kia.
– À?
Người nọ quát to một tiếng khủng bố, trên hủ thi tản mát ra uy áp rất mạnh, không gian bốn phía đều bị khóa lại.
Trong mắt Đoan Mộc Thương lóe lên hàn quang, tay giơ lên, ưu nhã nặn ra hoa sen chỉ, điểm tới.
“Phanh”
Đầu cổ hủ thi kia lập tức bị điểm nát, cả người cũng nổ bay ra ngoài.
Nhưng hủ thi không đầu rơi trên mặt đất lại lần nữa đứng lên.
Lần này gương mặt tất cả mọi người đều phát xanh rồi, há to mồm, cái này còn đánh thế nào đây?
Mục Chinh hừ lạnh nói:
– Hỏa diễm bình thường cũng đừng có lấy ra mất mặt xấu hổ nữa, ít nhất cũng phải là yêu hỏa bát giai mới có thể khiến những Thi Lễ này sợ hãi, đây vẫn chỉ là Thi Lễ cấp thấp nhất, mà nơi đại lượng loại Thi Lễ cấp thấp này hội tụ, tất nhiên sẽ có tồn tại cao giai.
– Hừ, ta cũng không tin cần phải Dị hỏa mới có thể gây tổn thương cho nó.
Bắc Minh Nguyên Hải hừ lạnh một tiếng, trong tay tràn ra một đoàn âm lãnh chi khí, năm ngón tay chụp vào không trung, “Uống”
Không trung hội tụ một đoàn thủy vân, “Răng rắc” một tiếng liền đóng băng lấy hủ thi không đầu kia.
Sau đó “Phanh” thoáng một phát nổ bung, hóa thành vô số băng tinh, trực tiếp hài cốt không còn.
Ánh mắt Mục Chinh ngưng tụ, nói:
– Hàn âm chi khí của Bắc Minh Huyền Cung quả nhiên lợi hại.
Trên mặt Bắc Minh Nguyên Hải hiện lên một tia ngạo sắc, nói:
– Nếu chỉ là hủ thi trình độ này này thì đến một ngàn một vạn, có mình lão phu là đủ rồi
Cổ hủ thi kia sau khi tiêu vong, đại điện lần nữa chớp động ra một đạo lục quang, ngay sau đó hai đạo, ba đạo...
Bắt đầu không ngừng có lục quang chớp động, mỗi một đạo hào quang hiện ra, đều hiện ra một cỗ hủ thi.
Trong khoảnh khắc, trên trăm cỗ hủ thi đã rậm rạp chằng chịt trải rộng trên không đại điện, thoáng cái vây quanh lấy tất cả mọi người.
Mỗi người đều dựng tóc gáy, một hồi da đầu run lên.
Bọn hắn cũng không phải sợ bộ dáng những hủ thi này, mà trước kia được kiến thức Bất Tử Chi Thân, giờ lại thoáng cái gặp hơn trăm cỗ...
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mọi người đừng sợ, vừa tới Nguyên Hải đại nhân không phải đã nói rồi sao, đến một ngàn một vạn, có lão nhân gia ông ta cũng đủ rồi. Mọi người sợ hãi chính là không tín nhiệm Nguyên Hải đại nhân rồi.
– Đúng đúng đúng, có Nguyên Hải đại nhân ở đây, các ngươi sợ cái gì.
Mục Chinh cũng nở nụ cười.
Bắc Minh Nguyên Hải hai tay thả lỏng phía sau, lạnh lùng nói:
– Giết những hủ thi này tự nhiên không thành vấn đề, nhưng lão phu tại sao phải giúp đám cặn bã các ngươi chứ?
– Cái này..., Nguyên Hải đại nhân lời này quá đả thương người rồi, mọi người cùng bị vây ở Tinh Cung, không chừng phía sau còn nguy hiểm gì cũng nên, giúp đỡ cho nhau không phải nên làm sao?
Một gã võ giả dưới tình thế cấp bách, nhịn không được nói, lập tức đã nhận được mọi người hưởng ứng, đều trách móc nặng nề.
– Ha ha, thiên hạ này làm gì có cơm trưa miễn phí chứ?
Bắc Minh Nguyên Hải cũng không tức giận, ngược lại vui tươi hớn hở nói:
– Nếu muốn được lão phu che chở, có thể đến sau lưng lão phu, nhưng sau khi rời khỏi Tinh Cung liền thiếu nợ lão phu một cái nhân tình, phải thay lão phu làm một chuyện.
– Cái này…
Thanh âm mọi người thoáng cái nhỏ lại, trầm mặc không nói lên. Mặc dù không thích cách làm trơ trẽn này của hắn, nhưng không biết nói gì cả.
Dù sao tất cả đều tự do, cũng không có ai bắt buộc ngươi.
Sau khi những hủ thi kia xuất hiện, tựa hồ vừa mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, bắt đầu dần hoạt động lấy tứ chi, trong miệng nhổ ra từng đoàn từng đoàn độc khí.
Đầy trời đều là mùi hôi thối, khiến người vừa ngửi đã thấy buồn nôn.
Không ít người bắt đầu bắt đầu chuyển động, trực tiếp đứng ở sau lưng mọi người Bắc Minh Huyền Cung, hơn phân nửa là những võ giả dưới Võ Đế, còn có một ít Võ Đế đê giai không tin tưởng bản thân cũng mặt âm trầm đứng qua.