Mọi người đều biến sắc, thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi.
– Quả nhiên chết rồi.
Bắc Minh Nguyên Hải có chút gật đầu, lộ ra nụ cười âm lãnh:
– Nếu còn ai sợ chết thì có thể rời đi, hắc hắc.
Tất cả mọi người sắc mặt hơi trắng bệch, không người lên tiếng.
Đoan Mộc Thương nói:
– Mọi người không cần sợ hãi. Khu vực này dù có đáng sợ thế nào, cũng là do con người bố trí xuống. Hợp lực của mọ người ở đây, trong thiên hạ thật sự khó tìm địch thủ. Sợ hãi đều do không biết, đợi sau khi tất cả đều sáng tỏ rồi thì không có gì phải sợ nữa.
Mục Chinh cũng nói:
– Đúng vậy, nghe Vân thiếu nói như vậy, khống chế thi thể là một loại Hủ Thi Trùng, cái này cũng khiến cho lão phu nhớ tới một loại Khống Thi Thuật, sử dụng chính là Thi Cổ.
– Thi Cổ?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:
– Ý Mục Chinh đại nhân là, những hủ thi kia là có một người ở phía sau màn điều khiển toàn bộ sao?
Mục Chinh nói:
– Ngay từ đầu nhất định là như vậy. Nhưng lão phu cũng không cho rằng có người có thể sống ở chỗ này hơn mấy vạn năm, cho nên những Thi Cổ kia hiện giờ nhất định là tồn tại vô ý thức, chỉ công kích tùy ý và chiếm cứ thân thể người thôi.
Thái Thúc Tà Đình nói:
– Mục Chinh đại nhân không khỏi quá lạc quan rồi, vô luận như thế nào cũng không thể chủ quan, nhưng cũng không cần quá mức sợ hãi.
Đoan Mộc Thương nói:
– Đúng là như thế, tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút cho tốt đi, giờ Tý sắp tới rồi.
Nói xong, nàng liền nhắm hai mắt lại, sừng sững trên không trung bất động, trên người thả ra một vầng sáng, lộ ra đoan trang mà thần thánh.
Mọi người cũng đều an tĩnh lại, bắt đầu điều tức.
Dưới tinh không huyền diệu, một mảnh tế đàn màu sắc cổ xưa, không gian yên lặng cho người một loại cảm giác an tường.
Vừa rồi sau khi mái vòm rung mạnh, thỉnh thoảng có võ giả từ bên ngoài bay tới,, đều thoáng giật mình, nguyên một đám vây quanh ở bốn phía mọi người, cũng giữ im lặng.
Lý Vân Tiêu mới vừa vào định, đã có một đạo mật âm tinh tế lọt vào tai.
Đúng là thanh âm Mục Chinh, hắn nói:
– Vân thiếu có nắm chắc an toàn rời đi từ trong tay người Bắc Minh Huyền Cung không?
Lý Vân Tiêu có chút mở mắt ra, chỉ thấy hai mắt Mục Chinh nhắm nghiền, bờ môi không động, hiển nhiên là một loại truyền âm nhập mật hết sức lợi hại.
Hắn kỳ quái nói:
– Đại nhân đây là ý gì?
Mục Chinh cười hắc hắc, nói:
– Lão phu là muốn làm một bút giao dịch với Vân thiếu.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Đại nhân còn băn khoăn tử khí trùng tiêu gì đó ah, chắc là Diệu Pháp Linh Mục của đại nhân vẫn chưa luyện thành nên sinh ra một ít sai lệch a.
– Hừ Diệu Pháp Linh Mục của lão phu tuyệt sẽ không sai.
Mục Chinh hơi không thoải mái, khẽ nói:
– Bất quá giao dịch giữa lão phu và Vân thiếu lại là hai chuyện khác.
Lý Vân Tiêu không khỏi kỳ quái, mình còn có thứ gì khiến hắn kỳ quái chứ, hơn nữa còn là hai.
Mục Chinh nói:
– Những Hủ Thi Trùng trước kia Vân thiếu nói, lão phu nhớ tới một vật, tên là Thi Lễ, chính là một loại linh trùng dị thường lợi hại. Không những có thể khống thi, hơn nữa tính công kích bản thân rất mạnh, cơ hồ không có khuyết điểm, ta hi vọng Vân thiếu giúp ta thu phục trùng này.
Lý Vân Tiêu khó hiểu nói:
– Thực lực Mục Chinh đại nhân hơn xa ta, hơn nữa cho dù muốn tìm giúp đỡ, Thương đại nhân và Tà Đình đại nhân cũng thực lực phi thường, bọn hắn mới là lựa chọn tốt nhất a.
– Hắc hắc, bọn hắn không được.
Mục Chinh nói:
– Ta vừa mới nói, trùng này cơ hồ không có khuyết điểm, Ngũ Hành không tổn thương. Vân thiếu có thể dùng hỏa kỹ diệt sát trùng này, ngọn lửa kia tất nhiên không giống bình thường, nếu ta không đoán sai thì hỏa hệ thần thông của Vân thiếu chính là thuật pháp dẫn phát tử khí trùng tiêu kia
Lý Vân Tiêu hơi kinh, thầm nghĩ Mục Chinh này quả nhiên không đơn giản, nhân tiện nói:
– Việc này cho ta cân nhắc một chút, còn chuyện khác thì sao?
Mục Chinh có chút lo lắng, nói:
– Còn cân nhắc gì, lão phu có thể bảo đảm ngươi bình yên vô sự rời khỏi đây. Còn chuyện khác nói ra rất dài dòng, ta muốn Vân thiếu gia nhập Mục gia ta, thay Mục gia đi tham gia một hồi Võ Quyết.
– Võ Quyết?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên cổ quái, nói:
– Thực lực quý phái so sánh với bảy đại siêu cấp thế lực cũng không thua kém bao nhiêu, cao thủ hơn ta có một đống, vì sao...
Mục Chinh có chút lúng túng nói:
– Đây là một hồi tranh đấu nội bộ ẩn thế tông môn chúng ta, phải là cường giả trẻ tuổi 30 tuổi trở xuống mới được, tuy rằng Mục Phong Hoa bổn môn thực lực không dưới ngươi... Khục khục... Nhưng lão phu cảm giác vẫn hơi kém một chút kinh nghiệm...
Lý Vân Tiêu lập tức hiểu rõ ra, loại tỷ thí này của bọn hắn, không khác lắm với Thuật Võ song quyết của Thương Minh, tất nhiên cũng liên quan đến tranh giành lợi ích.
Xem ra những ấn thế tông môn này cũng không phải thanh tâm quả dục, an phận như vậy ah.
– Nếu là tông môn chi tranh, nhất định phải là người Mục gia ngươi a?
Lý Vân Tiêu hỏi.
Mục Chinh khẽ cười nói:
– Cái này đơn giản. Tất cả nữ tử Mục gia vừa độ tuổi mặc ngươi lựa chọn, chọn một cũng tốt, mấy người cũng tốt, tóm lại cứ tới ở rễ, lại để gia chủ đại nhân ban thưởng ngươi họ Mục, chẳng phải giải quyết vấn đề rồi sao?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, nói:
– Như vậy nha, tại hạ cũng đúng lúc có chút ít phiền toái, nếu Mục Chinh đại nhân có thể giúp ta giải quyết, hai việc này không thành vấn đề.
– Ah, phiền toái gì?
Mục Chinh thoáng mở mắt ra, chớp động lên tinh quang.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta không cẩn thận kết thù với Bắc Minh Huyền Cung và thành Hồng Nguyệt, ý định trả thù hai môn phái này một phen, khiến bọn hắn biết rõ hạ sự lợi hại của ta. Chỉ cần Mục gia chịu giúp ta, vậy hai chuyện kia không thành vấn đề.
– Cái gì? Trả thù Bắc Minh Huyền Cung và thành Hồng Nguyệt?
Gương mặt Mục Chinh run rẩy kịch liệt thoáng một phát, ho khan nói:
– Khục khục, cái này..., chuyện Võ Quyết cuối cùng còn chưa định đoạt, đợi sau khi xác định cần Vân thiếu trợ ta lại hiệp thương với Vân thiếu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Sao thế, đường đường Mục gia, không phải là sợ thành Hồng Nguyệt và Bắc Minh Huyền Cung đấy chứ?
– Sao lại thế được!
Mục Chinh lúc này nghiêm mặt nói:
– Chỉ cần Mục gia thực muốn đối phó bọn hắn, bọn hắn cũng chỉ có nước cầu xin tha thứ. Chỉ là Mục gia không phải một mình ta định đoạt, đợi ta trở về bẩm báo gia chủ, lại lần nữa báo cho Vân thiếu.
Lý Vân Tiêu âm thầm bật cười, nói:
– Thì ra là thế, chuyện tại hạ ở rể cũng không làm chủ được, phải trở về báo cáo cha mẹ mới được, đến lúc đó lại nói cho đại nhân hay.
Mục Chinh nhìn qua, thoáng cái không biết nên nói gì cho phải:
– Vân thiếu trước tiên có thể đáp ứng chuyện Võ Quyết, chỉ cần có thể thủ thắng, gia chủ đại nhân một khi cao hứng, nói không chừng sẽ giúp ngươi đối phó thành Hồng Nguyệt và Bắc Minh Huyền Cung đấy. Kỳ thật chỉ cần chuyện Vân thiếu ở rể Mục gia được truyền đi, hai thế lực lớn này dĩ nhiên sẽ không dám chọc đến ngươi nữa.