Nhãn quang Lý Vân Tiêu ngưng lại, nguyên nhân sát nhân đã tìm được, hắn cũng không rãnh kéo dài thời gian với đám không phải người không phải quỷ này. Hơn nữa hắn hiện giờ cảm thấy hết sức tò mò đối với cái không gian này, muốn nghiên cứu xem làm sao để đi ra ngoài.
Hắn duỗi ra hai tay, mở bàn tay ra.
Trong tay trái có gió nhẹ xoáy lên, trên tay phải lại thoát ra ngọn lửa, bùng nổ, thoáng cái đã vọt lên đến mấy trượng, như hung thú giương nanh múa vuốt vậy, cơ hồ như muốn hóa hình ra.
Duẫn Ngôn trong lòng hơi kinh, nhưng rất nhanh liền đại hỉ không thôi, hắn có thể cảm nhận được lực lượng khủng bố trên ngọn lửa kia, Lý Vân Tiêu càng mạnh, tỷ lệ sinh tồn của bọn hắn càng lớn.
“Phanh”
Lý Vân Tiêu tay phải một trảo, hỏa diễm lập tức tản ra, chắp tay trước ngực, lập tức “Oanh” một tiếng, một cái Phong Hỏa Luân vô cùng cự đại hừng hực xoay tròn trước người.
Toàn bộ bầu trời đều tựa hồ như đặt mình dưới Phong Hỏa chi lực này vậy.
– Ah, cái này...
Duẫn Ngôn lắp bắp kinh hãi, hai loại nguyên tố chi lực dung hợp, thoáng cái uy áp tăng lên mấy lần, khiến hắn cũng bị áp bách cho liên tiếp lui về sau.
Những hủ thi kia cũng bị lực lượng cuốn tới khiến thân thể trì trệ, trong mắt dính trên mặt Bạch Tử Phong lần đầu tiên lộ ra kinh hãi.
– Ồ, các ngươi cũng sẽ biết sợ?
Biểu lộ của Bạch Tử Phong lập tức bị Lý Vân Tiêu bắt được, cảm thấy thập phần thú vị, nói:
– Nếu đã biết sợ, vậy khẳng định cũng sẽ biết chết rồi.
– Đi.
Hai tay của hắn mở ra, Phong Hỏa Luân cực lớn lập tức lăn tới, nghiền áp tất cả.
– Ah ah.
Những hủ thi kia dưới sự nổi giận, toàn thân thối nát khiến người cảm thấy buồn nôn, vừa thấy Đại Phong Hỏa Luân kia lăn tới, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng không một người đào tẩu, Bạch Tử Phong dẫn đầu rống to, hai đấm đánh tới phía trước, đánh ra vô số quyền ảnh.
Hủ thi còn lại cũng cùng thi triển thần thông, thoáng cái lục quang đầy trời, đánh tới đại Phong Hỏa Luân
“Ầm ầm”
Phong Hỏa Luân thoáng cái nổ bung, ngọn lửa và cương phong lực lập đánh tới tám hướng, nuốt lấy tất cả hủ thi vào trong
Dưới Liệt Hỏa hừng hực, mơ hồ có thể thấy được Phượng Hoàng hư ảnh ngủ đông, toàn bộ nhiệt độ trên bầu trời đều tăng lên đến một trình độ khiến người phải sợ hãi.
Duẫn Ngôn hoảng sợ há to mồm, nguyên tố chi lực đầy trời kia khiến hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi thật sâu, trong lòng không khỏi âm thầm đánh giá, đổi lại là mình có thể tiếp được một chiêu này không đây.
Đáp án khiến hắn không rét mà run, dưới nhiệt độ cực cao này thiêu đốt, ngược lại cảm thấy rét lạnh, ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu cũng từ cảm kích biến thành kiêng kị thật sâu.
Những hủ thi kia dưới hỏa diễm không ngừng phát ra kêu rên hoảng sợ, nhưng thanh âm càng ngày càng yếu, cuối cùng nhất dần yên lặng lại.
Toàn bộ sau khi bị đốt thành tro, bị cương phong thổi đi cực xa, toàn bộ trời cao thoáng cái trở nên yên lặng lại.
– Vân thiếu thực lực kinh thiên, tại hạ có mắt không tròng, lúc trước có lãnh đạm, còn mong tha thứ cho.
Duẫn Ngôn thoáng cái trở nên cung kính, tiến lên nhận lỗi nói:
– Hôm nay may mắn có Vân thiếu, nếu không tại hạ tất nhiên đã chết nơi đây, ân cứu mạng không hề dám quên.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Khách khí, đã kết minh rồi, vậy ngươi ta tự nhiên là trên cùng chiến tuyến rồi.
Duẫn Ngôn đỏ mặt lên, hơi có vẻ xấu hổ:
– Vân thiếu thực lực hơn ta gấp 10 lần, chuyện kết minh không dám nhắc lại, nhưng có gì cần đến tại hạ, dù xông pha khói lửa cũng không chối từ.
Hắn nói ngược lại là lời thật tâm, những hủ thi trước trừ phi có mười hắn mới có nắm chắc chiến thắng, lại không nghĩ bị đối phương một chiêu tiêu diệt, nói thực lực đối phương gấp 10 lần hắn, sau khi suy nghĩ cẩn thận vẫn thấy còn đánh giá thấp đối phương.
Duẫn Ngôn trong nội tâm không khỏi giật, trên người đối phương đích thật là nguyên lực chấn động Võ Đế thất tinh, mặc dù vừa rồi ra tay cũng không xảy ra biến hóa, cùng một trình độ, sao lại kém nhau lớn như thế chứ?
Hơn nữa hắn cũng không phải Võ Đế thất tinh bình thường, không chỉ tấn cấp hơn mười năm rồi, trong tay cũng có mấy tấm át chủ bài.
Vốn cho rằng trong cùng giai, có thể thắng được mình cũng không mấy người, cho dù không địch lại, muốn toàn thân trở ra vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng.
Nhưng một chiêu Đại Phong Hỏa Luân vừa rồi hiển hiện trong đầu, lập tức đã hiểu rõ cách nghĩ trước kia của mình thật quá ngây thơ.
Lý Vân Tiêu tựa hồ không nghe hắn nói, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Thần thức quét qua bốn phía, trầm giọng nói:
– Phiến tế đàn này quả thật có người âm thầm điều khiển, chúng ta đã trở về rồi.
Duẫn Ngôn sững sờ, vội vàng nhìn lại mọi nơi, người Bắc Minh thế gia trên chủ tế đàn toàn bộ đều ở đó, nhưng lại nhiều ra không ít võ giả vào sau.
Hắn vừa mừng vừa sợ, nói:
– Ý Vân thiếu là trong tế đàn có dấu người sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chưa chắc là người, có lẽ là những vật khác, nhưng nhất định sẽ lộ ra khuôn mặt thật. Đúng rồi, trước ngươi nói Đoan Mộc thế gia cũng có người đến, có biết là ai không?
Duẫn Ngôn vội hỏi:
– Nghe nói là thân muội muội của Đoan Mộc Hữu Ngọc đại nhân, Đoan Mộc Thương.
– Là nàng sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày, trong đầu hiện ra một gương mặt lạnh như băng mà đoan trang.
Duẫn Ngôn sững sờ nói:
– Vân thiếu quen sao?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
– Đi chủ tế đài a, vật kia công kích chúng ta thất bại, chắc có lẽ sẽ không chọn chúng ta làm mục tiêu nữa đâu.
Hai người thoáng cái hóa thành độn thuật, bay vào trên chủ tế đài.
Giờ phút này ngoại trừ người Bắc Minh thế gia ra, còn nhiều ra không ít võ giả, tất cả mọi người đều rải rác trên đó. Toàn bộ chủ tế đài thật lớn, nhân số nhiều ra gấp đôi, nhưng vẫn lộ ra rất trống trải.
Lý Vân Tiêu và Duẫn Ngôn trực tiếp chọn một cây cột cao nhất, đứng lên, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện.
– Là tiểu tử kia.
Một góc hẻo lành trên tế đàn, trong đám người Bắc Minh thế gia, tên nam tử trước kia ngang ngược càn rỡ ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp nhận ra Lý Vân Tiêu:
– Bổn tọa đi cho hắn chút giáo huấn
– Mà thôi, Nguyên Hải đại nhân không phải vừa nói không nên gây chuyện sao?
Một người khác nói:
– Ngươi xem đồng bạn bên cạnh hắn đã thay người rồi, tên Võ Đế sơ giai vừa rồi hẳn là đã...
Tên nam tử hung hăng càn quấy kia sắc mặt trầm xuống, khẽ nói:
– Phương sứ, bổn tọa làm việc, há cần ngươi tới quản.
Hắn nhìn trộm nhìn một chút Bắc Minh Nguyên Hải đang khép hờ hai mắt, thấy hắn cũng không phản đối, liền âm lãnh cười, liền hai tay ôm ngực đi tới chỗ cây cột Lý Vân Tiêu ngồi.
Phương sứ sắc mặt biến hóa, nhưng thấy Bắc Minh Nguyên Hải cũng không lên tiếng, tự nhiên không tiện nói thêm gì.
Đột nhiên Bắc Minh Nguyên Hải giương đôi mắt, quát:
– Tiêu Hạo, trở về.
Nam tử hung hăng càn quấy kia sững sờ, bước chân vừa bước ra đứng trên không trung.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
– Có khách quý đến, không nên ồn ào gây chuyện.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vào không trung hư vô, chậm rãi nói ra:
– Người đến là Đoan Mộc Thương đại nhân sao.