Trong cả trăm tế đàn kia, thỉnh thoảng có thân ảnh võ giả chớp động, sợ là đã sớm dò xét toàn bộ một lần rồi.
Hắn một mình một người đứng trên trời cao, dừng ở phía dưới, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Sau đó thân thể của hắn thoáng một phát trở nên hoảng hốt, mông mông không thấy rõ.
Một đạo nhân ảnh tựa hồ trọng điệp trên người hắn, trực tiếp đi ra, đúng là Trận Pháp Sư Phó Cẩm Sơn.
– Vân thiếu triệu ta chuyện gì?
Phó Cẩm Sơn vội vàng hành lễ với Lý Vân Tiêu, ánh mắt lại bắt đầu đánh giá bốn phía, đặc biệt sau khi trông thấy hàng trăm hàng ngàn tế đàn bên dưới, càng lắp bắp kinh hãi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nơi đây chính là một quặng mỏ trong Lưỡng Giới Sơn ở Bắc Vực, xác nhận là di tích võ tu thời cổ lưu lại, ngươi thấy những tế đàn phía dưới thế nào?
Phó Cẩm Sơn nhìn những tế đàn kia, lập tức sắc mặt đại biến, cả kinh nói:
– Cái này... Đây là...
Trên mặt hắn ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có thần sắc không thể tin được, không dám xác nhận.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cứ nói đừng ngại.
“Ọt ọt”
Phó Cẩm Sơn gian nan nuốt thoáng một phát, giật mình nói:
– Những tế đàn lớn nhỏ bốn phía kia, cực kỳ giống với Vĩnh Minh Bích trong truyền thuyết.
Thần sắc Lý Vân Tiêu ngưng tụ, kinh ngạc nói:
– Ngươi nói là Vĩnh Minh Bích dùng để bảo trì sinh cơ bất diệt, linh hồn bất hủ sao?
– Đúng vậy, thì ra Vân thiếu cũng biết Vĩnh Minh Bích này.
Phó Cẩm Sơn cung kính giải thích nói:
– Vĩnh Minh Bích đúng là trận thế tuyệt hảo duy trì khiến người không chết, bình thường là để người trọng thương vào trong đó, không những có thể kéo lại một ngụ sinh cơ, còn có công hiệu phục hồi từ từ, cho nên cũng xưng là Bất Tử chi bích, chỉ là tài liệu và trận thế đã sớm thất truyền rồi.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm đột nhiên dâng lên một cổ sợ hãi không hiểu, nhịn không được rùng mình một cái.
Phó Cẩm Sơn cảm nhận được dị thường của hắn, cổ quái nói:
– Vân thiếu, làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu liếm lấy thấp bờ môi khô khốc, chậm rãi nói:
– Ngươi nói những người trong tế đàn này, sẽ không phải toàn bộ đều còn sống đấy chứ?
” ”
Phó Cẩm Sơn hít một hơi lạnh, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.
Hai người vốn ở trên không trung, thoáng cái chỉ cảm thấy gió lạnh lạnh run, lạnh lẽo nói không nên lời.
– Haha, ha ha...
Phó Cẩm Sơn cười vài tiếng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói:
– Sao có thể chính thức vĩnh sinh bất tử được? Vĩnh Minh Bích cũng chỉ là duy trì sinh cơ, trì hoãn tử vong mà thôi. Phiến phế tích này xem bộ dáng chí ít có hơn mấy vạn năm, có thể sống sót mới là gặp quỷ đấy.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vẫn ngưng trọng, hắn cũng không lạc quan như Phó Cẩm Sơn được.
Bởi vì bản thân của hắn đã tự mình trải qua ví dụ, Thương, Lê, Dực, Qua, Phù, năm tên cường giả Yêu tộc đỉnh phong này chính là ngủ say ở Khinh Ca Lâm Địa hơn mấy vạn năm
Tuy rằng lúc phát hiện năm người bọn hắn, căn bản đã là dầu hết đèn tắt, sắp chết đến nơi.
Nhưng vài vạn năm qua, bốn gã đại yêu đồng tâm hiệp lực trợ Thương cảm ngộ thập phương quy tắc trong Hồn Thiên Nghi, bởi vậy mới khiến lực lượng xói mòn quá lớn.
Nếu như chỉ là ngủ say thì dùng tế tự chi trận dưới Khinh Ca Lâm Địa lúc trước, có lẽ còn có thể duy trì vài vạn năm cũng không chừng.
Phó Cẩm Sơn thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu càng ngày càng khó coi, ngượng ngùng cười cười, an ủi:
– Vân thiếu suy nghĩ quá nhiều rồi, phiến phế tích này thậm chí đã trên mười vạn năm, đừng nói là người sống, cho dù là quỷ chết cũng không có một đầu nào đâu.
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, biết rõ chuyện tuyệt không đơn giản như vậy.
Một là trong phiến phế tích này đã chết đi không ít cao thủ, mà ngay cả Bắc Minh thế gia cũng không tra ra nguyên do. Hai là ngay cả thần thiêm của Đoan Mộc thế gia cũng ra, đủ thấy tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hắn nói:
– Ngươi lại xem thử, ngoại trừ bốn phía tế đàn do Vĩnh Minh Bích tạo thành ra, còn có nơi nào đặc biệt không?
– Nơi đặc biệt...
Phó Cẩm Sơn lần nữa ngưng nhìn xuống, rất nhanh sắc mặt liền biến đổi, cả kinh nói:
– Sao quanh trăng sáng, tinh đấu đồ?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Đúng vậy, chính là dựa theo tinh đấu để bố trí, mà ngay cả lớn nhỏ cũng vừa ứng với ngôi sao trên bầu trời, chỉ có điều ta thấy có chút lạ mắt, không nhớ ra đây là tinh vực đồ khu vực nào.
Phó Cẩm Sơn nói:
– Bầu trời ngôi sao hàng tỉ, ai có thể đều nhớ rõ. Nhưng tinh đấu đồ đều cơ bản giống nhau, không ngoài mượn nhờ tinh tần chi lực, phiến khu vực này hình như là...
Hắn thoáng cái cau mày lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
– Không đúng, không đúng nha, tại sao lại vậy đươc.
Phó Cẩm Sơn cả kinh, nói:
– Đây là bộ phận ba tinh vực tổ hợp lại với nhau. Ở trong Chu Thiên Tinh Đấu đại hình, tùy ý ghép lấy một bộ tinh đồ, đồng thời chiếm được ba tinh vực, cho nên mới lộ ra mất trật tự như vậy.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Tùy ý ghép lấy tinh vực cũng không phải không thể, chỉ là tinh đấu trận không trọn vẹn, uy lực sẽ giảm xuống nhiều. Năm đó người bố trí xuống thủ bút như vậy, khôngthể nào không rõ a.
Phó Cẩm Sơn cũng lộ ra vẻ cổ quái, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, đành phải nói:
– Phiến khu vực này không chỉ bố trí trên linh mạch chi nhãn, hơn nữa còn mượn tinh lực, tất không đơn giản.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đi xuống xem một chút, ngươi đi cùng ta đi.
– Vâng.
Phó Cẩm Sơn ứng tiếng nói, đối với khu vực này, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, rất hi vọng nghiên cứu kĩ hơn chút nữa.
Hai người hóa thành hào quang bay thấp xuống dưới, xuyên thấu tầng tầng đám sương linh khí, trực tiếp rơi vào trên tế đài lớn nhất kia, lập tức khiến cho mọi người chú mục.
Ngọc thạch trên tế đàn lộ ra hào quang giống như trân châu, cũng nương theo lãnh ý rất nhỏ, khiến cho người nhịn không được muốn dùng tay vuốt ve.
Phó Cẩm Sơn liền không ức chế nổi, trực tiếp ngồi xổm người xuống, dùng tay vuốt lên mặt đài, bạch quang chiếu vào trên mặt hắn, trong mắt một mảnh sợ hãi thán phục.
Lý Vân Tiêu cũng cẩn thận đánh giá tế đàn này, toàn bộ bề mặt cũng không bằng phẳng, mà là có lồi có lõm.
Không chỉ dựng rất nhiều cột đá cực lớn, cũng chỗ hãm xuống dưới, tất cả mọi thứ này đều như cố ý vậy.
Hắn phi thân lên, trực tiếp dẫm trên một cây cột cao nhất, ngóng nhìn khắp mọi nơi.
Hình thái tất cả tế đàn chung quanh hoàn toàn giống như đúc, bất đồng chỉ có lớn nhỏ.
– Hai người các ngươi, tới đây.
Đột nhiên một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, đúng là nói với Lý Vân Tiêu và Phó Cẩm Sơn.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy trong khắp ngõ ngách tế đàn đứng mấy người, trước người đặt một cái bàn, trên đó đặt không ít linh bài.
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, khí chất và ngoại hình mấy người kia, hắn vừa nhìn đã biết là người Bắc Minh thế gia.
Hơn nữa người cầm đầu hắn cũng nhận ra, hơn hai mười năm trước người này chính là Võ Đế cửu tinh, một trong các túc lão của Bắc Minh thế gia — Bắc Minh Nguyên Hải.