Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 204: Linh quả (2)



Bốn người tiền tiền hậu hậu đi tới những gian hàng khác, lưu lại Sơn Dương Hồ Tử một mặt dại ra đứng ở đó, con ngươi hoàn toàn lồi ra, phát điên nói:

– Trời ạ! Bọn họ là một nhóm, ta thật thảm a!

– Ha ha, Vân thiếu, ngươi thật là tuyệt, lập tức liền từ 10 ngàn biến thành một trăm. Chà chà, lão bản nào gặp ngươi thật là xui xẻo a!

– Ha ha, chủ yếu là cái trứng này xác thực là đồ vật sắp chết, vốn là không đáng nhiều tiền như vậy.

– A? Hóa ra là sư phụ đang giở trò quỷ, mua trứng sắp chết làm chi?

– Cho ngươi ăn.

– Hả?

Lý Vân Tiêu lấy ra trứng Độc Dứu, nhét vào trong tay Mộng Bạch, nghiêm túc nói:

– Tuy rằng Liệt Phong Độc Dứu cấp hai này sức chiến đấu không mạnh, nhưng trong cơ thể nó ẩn chứa độc tố lại làm người đau đầu. Hiện tại vẫn là thuộc tính ôn hòa, sau khi ngươi trở về luộc nó ăn đi, đối với thực lực của ngươi có giúp đỡ cực lớn.

Mộng Bạch mắt choáng váng nói:

– Thật, đúng là ăn, cho ta ăn? Một quả trứng lớn như vậy, ta phải ăn bao lâu a!

– Một lần ăn xong, như vậy mới có thể hấp thu đầy đủ.

...

Mộng Vũ sờ sờ đầu Mộng Bạch, ra lệnh:

– Vân thiếu nói cái gì chính là cái đó, hắn là muốn tốt cho ngươi. Ai, nếu có thể có một quả trứng yêu thú thì tốt biết bao a. Tốt nhất là ấp ra tiểu bảo bảo đáng yêu.

Thân thể Lý Vân Tiêu dừng lại, nhìn Mộng Vũ khẽ mỉm cười, trong tay tựa như ảo thuật làm ra một quả trứng yêu thú càng lớn hơn, đưa cho nàng nói:

– Cái này là thứ tốt hàng thật đúng giá, ngươi lấy đi thử xem.

Mộng Vũ sợ hết hồn, cả kinh nói:

– Này, Vân thiếu ngươi cho ta? Là trứng yêu thú nào?

Lý Vân Tiêu cười hắc hắc nói:

– Nói chung là thứ tốt, ngươi về thử một chút thì biết. Đến thời điểm ta lại truyền cho ngươi một bộ Nô thú thuật, ngươi đem đồ vật trong trứng thuần hóa, trong phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc, cũng có thể nghênh ngang mà đi rồi.

Trứng yêu thú này là ở trong giới chỉ của Hứa Bình Hồng tìm tới, Hứa Bình Hồng thân là Khống thú sư, tự nhiên có không ít thứ tốt. Nhưng thời điểm Lý Vân Tiêu nhìn thấy quả trứng này vẫn lấy làm kinh hãi, coi là bảo bối giữ lại.

– Oa, lợi hại như thế! Sư phụ ta cũng muốn!

Trong mắt Mộng Bạch toàn là ánh sao, nhìn chằm chằm quả trứng kia như muốn chảy ra nước miếng.

– Không phải cho ngươi một quả rồisao? Ngươi còn hiềm không đủ ăn?

Lý Vân Tiêu liếc hắn một chút, đối với Mộng Vũ nói:

– Nhanh nhận lấy đi, nơi này người đến người đi, đều nhìn đây này.

Trong lòng Mộng Vũ ấm áp, trên mặt hơi nổi lên một tầng đỏ ửng, nhẹ ân một tiếng liền đem trứng thu vào. Nghĩ thầm thứ quý trọng như thế, hắn ngay cả cân nhắc cũng không cân nhắc liền đưa cho ta, hắn đối với ta thật tốt.

– Này, ngươi thấy không, vừa nãy tiểu tử kia thật giống như lấy ra hai quả trứng yêu thú a!

– Ta cũng nhìn thấy, còn tưởng rằng là ảo giác. Móa, tiểu tử này là người nào, thật sự có tiền a!

– Không biết, nhìn dáng dấp là vì tán gái không tiếc tiền vốn a.

– Tán con mẹ ngươi a, nữ nhân nào đáng giá hai quả trứng yêu thú! Có một quả là có thể chơi mỹ nữ khắp thiên hạ!

– Cũng đúng, xem ra thật là một bại gia tử!

Bên cạnh âm thanh nghị luận dồn dập truyền vào trong tai mấy người, Mộng Vũ e thẹn đến tột đỉnh, ngay cả cổ cũng đỏ chót một mảnh. Mộng Bạch nhất thời đưa tay sờ lên trán Mộng Vũ, ngạc nhiên nói:

– Tỷ, ngươi làm sao vậy? Người nóng như thế, có phải là bị sốt?

Ầm!

Trong mắt Mộng Vũ tuôn ra lửa giận, trực tiếp đập Mộng Bạch xuống đất, làm nát mấy khối gạch xanh.

Cổ Vinh cẩn thận một chút nói:

– Vân thiếu, đi nhanh lên đi. Chỗ này nhiều người mắt tạp, cái gọi là tài không lộ ra ngoài, sợ là đã bị không ít người nhìn chằm chằm.

Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:

– Không có chuyện gì, nếu như có người thật không có mắt, liền để hắn vĩnh viễn an nghỉ tại Thiên Thủy quốc này đi.

Bốn người đối với xung quanh nghị luận ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ở trong thương hội du lãm. Rất nhanh, một quán nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn.

– Ông chủ, trái cây này bán thế nào?

Lý Vân Tiêu chỉ vào hoa quả tươi màu đỏ trên thảm, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

Ngồi trước sạp hàng là một hán tử tráng kiện, thần thức đảo qua, dĩ nhiên cũng có tu vi một tinh Võ sư. Hán tử kia trong mắt sáng ngời, trầm tư nửa ngày mới nói:

– Năm ngàn hạ phẩm nguyên thạch.

– Năm ngàn hạ phẩm nguyên thạch, sao ngươi không đi cướp a, tùy tiện một quả dại, nhiều lắm là ăn giải khát, ngươi lại muốn bán năm ngàn!

Mộng Bạch đầu tiên liền gọi lên, loại trái cây này tuy rằng hắn không biết, nhưng liếc mắt liền nhìn ra là đặc sản trong núi.

Hán tử kia sững sờ, lập tức cả giận nói:

– Ngươi biết cái gì, đây là linh quả!

– Thiết, thiếu gia ta là trong núi lớn lên, ăn quả dại so với ngươi ăn cơm còn nhiều, còn nói linh quả!

Mộng Bạch khinh thường nói:

– Sư phụ, chớ bị hắn lừa.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhìn đại hán kia nói:

– Ngươi nhận ra trái cây kia? Nó tên là gì?

Đại hán sững sờ, lập tức lắc đầu nói:

– Ta không biết, có điều ta có thể khẳng định nó là linh quả. Bởi vì ta tận mắt thấy một Thanh Lân Mãng cấp ba cùng một con Huyết Văn Hổ cấp ba vì nó tranh lưỡng bại câu thương! Mở giá năm ngàn hạ phẩm nguyên thạch, cũng là bởi vì ta không biết trái cây kia. Nhưng ta tin tưởng giá trị chân thực của nó không chỉ vậy!

Lý Vân Tiêu mí mắt giật lên, trong con ngươi xẹt qua một chút ánh sáng, mừng lớn nói:

– Huyết Văn Hổ? Nếu hai con yêu thú tranh lưỡng bại câu thương, trái cây kia ngươi cũng được, đừng nói với ta hai con yêu thú này ngươi bỏ qua a.

Đại hán trong nháy mắt biến sắc, bắt đầu nhìn chung quanh một chút, vạn phần cảnh giác lên, trầm giọng nói:

– Ngươi muốn cái gì?

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Chớ sốt sắng, thi thể yêu thú cấp ba xác thực là bảo bối, nhưng ta còn không lọt mắt. Huyết Văn Hổ cùng trái cây này, tổng cộng bao nhiêu tiền, ta mua.

Sắc mặt Đại hán nhất thời lộ ra vẻ do dự. Hắn được thi thể hai con yêu thú cấp ba, vẫn luôn không dám lộ ra. Dù sao thực lực của mình quá thấp, rất sợ mang ngọc mắc tội. Vốn định thừa dịp Vạn Bảo Đại Hội lần này lén lút bán đấu giá, không nghĩ tới nói lỡ miệng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Cho một cái giá đi. Ngươi quá mức căng thẳng, nơi này là Vạn Bảo Thương Hội, không ai dám động thủ.

Đại hán xem thường miệt thị nhìn hắn một chút, lạnh lùng nói:

– Ngươi biết cái gì! Nơi này là không ai dám động thủ, nhưng ngươi biết trong này người đến người đi có bao nhiêu cái còi sao? Nếu nhìn thấy trên người ngươi tài vật nhiều, đồng thời thực lực thấp kém, hừ hừ, sợ là không có mạng đi ra Thiên Thủy quốc này!

– Cái còi?

Lý Vân Tiêu cũng phát hiện rất nhiều ánh mắt lợi hại, đại khái chính là cái còi kia đi.

Đại hán trầm giọng nói:

– Muốn Huyết Văn Hổ nha cũng được, nhưng Huyết Văn Hổ này không mở ra bán, toàn bộ năm ngàn trung phẩm nguyên thạch, không trả giá. Vô danh quả này coi như tặng phẩm!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv