Lý Vân Tiêu tâm trạng hoảng hốt, người trước mắt này chính là ngân linh chi tộc vương, cửu tinh đỉnh phong Vũ Đế cường giả
Một kiếm kia tuy là tiện tay chém ra, đã có khả năng hủy thiên diệt địa, toàn bộ trong trận hải vực đều bị chém thành hai khúc, gào thét dựng lên.
Nghiễm Nguyên cũng từ trong lần biến hóa này tỉnh táo lại, con ngươi đột nhiên co rút, quát dẹp đường:
– Ngân linh!
Thân ảnh của hắn lóe lên, trên người một đạo hư ảnh phá thể ra, so với kiếm thế còn nhanh, vọt tới trước người Lý Vân Tiêu, lăng không ngưng trảo, hướng phía trên kiếm khí chộp tới
– Phanh!
Kiếm khí trực tiếp đem giá một đạo tàn ảnh chém toái, giật mình trận trận sóng biển.
Ngân linh chi chủ thu hồi kiếm trong tay, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, chậm rãi nói:
– Nghiễm Nguyên đại nhân.
Nghiễm Nguyên nhìn xem Lý Vân Tiêu không việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi một cổ long tức để hắn tâm kinh đảm hàn, lấy kiến thức của hắn tự nhiên minh bạch lực lượng kia tuyệt không đơn giản, tựa hồ chính là chân long chi lực trong truyền thuyết.
Do đó hắn nhất định phải biết rõ ràng, lúc này mới xuất thủ cứu giúp.
– Hừm, đại nhân không dám nhận tu vi của ngươi đã ở trên ta, nên ta gọi là ngươi đại nhân mới đúng.
Nghiễm Nguyên vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt tràn ra hàn khí.
Ngân linh chi chủ nói:
– Nghĩ không ra đại nhân chưa chết, dĩ nhiên là sự thực.
Nghiễm Nguyên hừ nói:
– Chớ ở trước mặt ta làm bộ làm tịch ngươi đã cũng xuất hiện, nói vậy Nghiễm Hiền cũng sắp đến rồi đi.
Hắn cảnh giác mọi nơi vừa nhìn, đem Như Thị Ngã Văn thu tay về trung.
Ngân linh chi chủ chỉ vào Lý Vân Tiêu, nói:
– Ta lần này chạy đến là vì bắt hắn, về phần việc của Nghiễm Hiền đại nhân ta cũng có nghe thấy, lại nghĩ không ra sẽ hội ngộ đại nhân ngươi, quả thật là trùng hợp?
– Ha ha, là trùng hợp?
Nghiễm Nguyên cả giận nói:
– Ngân linh, ta trước đây còn tưởng rằng ngươi là một người trung hậu, nghĩ không ra cũng biến thành gian trá bắt đi nếu không có Nghiễm Hiền trợ giúp bắt ta, chỉ bằng vào một gã trung giai Vũ Đế nhân loại này, sẽ đáng giá ngươi xuất thủ sao?
Ngân linh đứng đầu lạnh nhạt nói:
– Nghiễm Nguyên đại nhân có chỗ không biết, tên nhân loại này phạm phải tội lớn ngập trời. Hình mẫu đại nhân tự mình đưa tin với ta, để ta tự mình xuất thủ bắt hắn.
– Phạm tội lớn ngập trời.
Nghiễm Nguyên lạnh lùng nói:
– Chân chính phạm phải tội lớn ngập trời chính là Nghiễm Hiền, ngươi nếu nguyện trợ giúp ta cùng nhau giết Nghiễm Hiền? Nếu là được chuyện, chỉ cần Nghiễm Nguyên ta còn tồn tại một ngày, ngân linh bộ tộc liền cùng vương tộc ngồi ngang hàng với nhau.
Ngân linh chỉ chur lắc đầu nói:
– Đây là chuyện riêng của gia đình đại nhân ngươi, ta ngoại nhân không tiện nhúng tay. Lý Vân Tiêu này đào móc chặt đứt linh mạch chi nhãn của vương cung, toàn bộ vương tộc chi địa dùng chân hủy hết, đây đã là đại sự liên quan đến tôn nghiêm của cả Đông Hải.
– Cái gì?
Nghiễm Nguyên toát ra vẻ hoảng sợ khó có thể tin, cả kinh nói:
– Hắn, hắn móc xuống vương cung linh mạch chi nhãn?
Ở từ trên mặt chủ nhân ngân linh đạt được khẳng định trả lời thuyết phục, Nghiễm Nguyên cả người đều ngây dại ra ở, hướng phía Lý Vân Tiêu nhìn lại.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
– Không nghĩ qua là, lỡ tay, lỡ tay mà thôi.
Nghiễm Nguyên lúc này mới thực sự tin tưởng, mạnh mẽ ngửa mặt lên trời cười ha hả:
– Ha ha hay, hay, đào thật là tốt Nghiễm Hiền vô năng a, để Đông Hải đã đánh mất mặt mũi lớn như vậy ta xem hắn còn mặt mũi nào ngồi ở trên ghế Đông Hải chi chủ!
Trong mắt hắn vẻ châm chọc và hàn lãnh chớp động không ngớt, tựa hồ đang tính toán cái gì.
Ngân linh chi chủ lắc đầu nói:
– Bất kể như thế nào, đại nhân cũng đều là sống ở Đông Hải, không nên nhìn có chút hả hê như vậy.
Trong mắt của Nghiễm Nguyên lóe lên hàn khí, lạnh lùng nói:
– Thế nào? Ngân linh ngươi ở đây giáo huấn ta sao?
Ngân linh chi chủ quay đầu đi, không muốn đối mặt với ánh mắt băng lãnh của hắn, lạnh nhạt nói:
– Cũng không phải là ta giáo huấn đại nhân, chỉ là hi vọng đại nhân không nên nhúng tay ta bắt Lý Vân Tiêu
– Lý Vân Tiêu ta xem rất hợp mắt, ta bảo vệ rồi, ngươi nếu là muốn bắt hắn, liền đối với ta xuất thủ.
Thân ảnh của Nghiễm Nguyên lóe lên, liền ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu không hiểu ra sao, không rõ Nghiễm Nguyên vì sao phải giúp hắn, chẳng qua là cảm thấy thế sự như kỳ, biến hóa quá nhanh.
Sắc mặt của chủ nhân ngân linh nhất thời rét lạnh xuống tới:
– Đại nhân không nên ép ta.
Nghiễm Nguyên tuy rằng tu vi so với hắn thấp hơn một tầng, nhưng bản thân cắn nuốt nhiều hải tộc cường giả như vậy, cũng mơ hồ mò tới cánh cửa cửu tinh đỉnh phong, lại thêm Như Thị Ngã Văn, nhưng cũng không sợ hắn:
– Ta đó là ép ngươi, ngươi lại sẽ làm thế nào?
Giữa hai người bầu không khí thoáng cái lạnh lùng lên, sát ý dạt dào.
– Đã như vậy, ta liền thử xem đại nhân những năm gần đây tu luyện thần thông.
Chủ nhân ngân linh phất ống tay áo một cái, cả người kiếm thế vén lên, toàn bộ ngoài khơi trong sát na tách ra, ngập trời chi thế ở phía sau hắn ngưng tụ thành, cùng với quanh thân kiếm thế hợp làm một thể.
Nghiễm Nguyên thần sắc ngưng trọng, trực tiếp phóng xuất Như Thị Ngã Văn, vạn đạo kim quang bay vụt đi ra, ở trên trời cao vũ động, cùng với hải thế ngập trời hình thành phân biệt rõ ràng hai cổ lực lượng.
Chủ nhân ngân linh vẻ mặt đạm nhiên, tựa hồ cũng lơ đểnh, chỉ là có chút kinh ngạc đang nhìn Như Thị Ngã Văn trên bầu trời, tựa hồ có chút dáng vẻ trầm tư.
Nghiễm Nguyên còn lại là trong lòng lo nghĩ, cũng đồng thời hiểu chính mình hiểu lầm lúc trước, nếu là Lý Vân Tiêu thực sự đào móc Đông Hải vương cung linh mạch chi nhãn, như vậy di sơn đảo hải trận pháp tất nhiên là chuẩn bị cho hắn, chính mình rốt cuộc xông lầm qua đây.
Nhưng mặc kệ như vậy, trận này vừa mở ra, sẽ có cuồn cuộn không ngừng cường giả nhảy qua vực mà đến, không bài trừ Nghiễm Hiền cũng sẽ tìm được tiểu trận gần nhất, truyền tống đến tận đây.
Nói chung ở trong trận này chờ đợi càng lâu sẽ càng nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu cảm thụ được trên người Nghiễm Nguyên phát ra khí tức, cũng không so với cửu tinh đỉnh phong Vũ Đế yếu hơn, nhưng cảnh giới thật là vẫn cắm ở dưới đỉnh phong.
– Kỳ thực ngươi có thể thử lợi dụng siêu phẩm huyền khí, trùng kích đạo trạm kiểm soát này.
Lý Vân Tiêu không để ý Nghiễm Nguyên ngạc nhiên thần sắc, bắt đầu giải thích:
– Siêu phẩm huyền khí đều là Đại Thuật Luyện Sư vào lúc nhìn thiên địa quy tắc cảm ngộ được, mở lại địa nước lửa phong, luyện chế mà thành. Kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội, một pháp thông tức vạn pháp thông.
Lời vừa nói ra, như sương mai hoa quỳnh, lóe lên rồi biến mất, lại làm cho thân thể Nghiễm Nguyên bỗng nhiên đại chấn.
– Kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội, một pháp thông tức vạn pháp thông...
Nghiễm Nguyên cả người trong nháy mắt si ngốc, kinh ngạc nhìn không trung pháp hoa đài sen, một đạo linh quang ở trong lòng hiện lên.
Trên Như Thị Ngã Văn bỗng nhiên pháp vinh dự đón tiếp hạ, đem cả người hắn bao ở trong đó.