Lương Nguyên Cơ thoáng sững sỡ một chút rồi kinh ngạc hỏi:
– Phi Dương huynh, tại sao ngươi lại đeo mặt nạ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta lớn lên quá đẹp trai, không thể tạo ra chút sát khí nào cho nên đeo cái này.
Hắn thu hồi chiến đao, chậm rãi vuốt tóc tạo thành tư thế “rất khốc”
– Chậc chậc, đúng là Phi Dương đại nhân nhìn qua giống như thư sinh mặt trắng, đeo mặt nạ lên nhìn cương mãnh hơn nhiều.
Yêu lão cũng dẫn theo hai người liều chết xung phong, không tiếc lời khen ngợi.
Cả tràng diện tuy hỗn loạn nhưng trong sự loạn lại có trật tự, nhân loại đều dùng đơn vị là tiểu đội, tiểu tổ để có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà Hải tộc thì thật sự là rất rối loạn, rất nhanh bên Nhân tộc đã tạo được sự áp đảo.
Khóe mắt Lý Vân Tiêu liếc qua nhìn thấy Trần Trọng Uy cũng tiến lên chém giết. Sau đó ánh mắt của hắn như vô ý nhìn về phía trên chủ thành, trong lòng khẽ mỉm cười tiếp tục cử đao giết địch.
Tốc độ xuất đao của hắn nhanh vô cùng, lúc thì bắn ra từ phía lúc thì hợp lại một chỗ, nhìn qua thì giống như không theo một đường lối nào, mỗi một lần vung đao ra đều có thể chém giết một tên Hải tộc, đao mang không gì cản nổi.
Đấu pháp của hắn thuộc về đường cương mãnh, nhìn qua giống như không chế lực đạo không ổn, lúc nhẹ lúc nặng, giống như chỉ còn một hơi chống đỡ nữa mà thôi.
Đông đảo cao thủ đang đứng trên lầu cao chủ thành quan chiến, khuôn mặt tât cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng, hận không thể tự mình lao xuống dưới tự tay xuất thủ một phen.
Tuy rằng trành diện phía dưới hỗn loạn nhưng dưới thần thức của đông đảo cường giả đảo qua, tất cả trạng thái của mọi người đều được hết vào trong đáy mắt.
Lý Vân Tiêu đeo mặt nạ hình thú, ngay từ đầu khiến cho không ít người chú ý nhưng sau một hồi nhìn kỹ thấy từng chiêu đao pháp của hắn lăng lệ ác liệt nhưng lại khiếm khuyết năng lực nắm giữ lực đạo tinh chuẩn, điều đó nói lên rằng người này lĩnh ngộ lực lượng cực kém cũng không phải là cao thủ.
Ngược lại sau khi La Thiên nhìn một hồi liền cau mày giống như đang suy nghĩ đến điều gì.
Chủ có trong mắt Liêu Dương Băng lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, hắn dám khẳng định người đeo mặt nạ kia chính là Lý Vân Tiêu. Cũng chỉ có người gan to như Lý Vân Tiêu mới dám trong lúc khắp thiên hạ đang truy nã hắn vẫn dám xuất hiện thản nhiên trước mặt mọi người như vậy.
Tự nhiên Liêu Dương Băng sẽ không nói ra bí mật này, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, hắn phát hiện ra hiện tại mình hoàn toàn nhìn không thấu tu vi đối phương, nếu như không biết rõ bộ mặt thật dưới tấm mặt nạ kia thì sợ rằng hắn cũng như giống như mọi người chỉ cho rằng tên mãng phu kia có tu vi đơn giản là bát tinh Vũ Tôn mà thôi.
Hắn biết rõ mục đích của Lý Vân Tiêu, chắc chắn là vì chuyến đi đến Đông Hải kia, lúc này Bắc Minh Lai Phong đã ở bên trong thành nhưng toàn bộ đường ven biển đều bị phong tỏa, không biết đến khi nào mới có cơ hội ra biển.
Chỉ trong chốc lát Hải tộc đã liên tiếp bại lui, liên tục lùi về phía sau, binh giáp đều bị vứt bỏ ném lại, số lượng binh lính chết và tổn thương là hơn nửa, ba gã thống lĩnh cường giả Vũ Đế ngay từ lúc bắt đầu khai chiến đã bị cường giả Vũ Đế Nhân tộc vây khốn, lâm vào chiến đấu gian khổ.
Quỷ Man thống lĩnh kinh sợ liên tục thối lui, hắn một thanh cự kiếm nằm ngang trên không, kiếm ý cường đại tản mát ra bốn phương tám hướng bao vây khuôn viên xung quanh lại như thiên la địa võng, vô luận là hắn có sử dụng thần thông lôi điện đến mức nào cũng rất khó lao ra ngoài.
Toàn thân cự kiếm hiện ra màu sắc như ngọc bích, tuyệt đối không phải là do kim thạch bình thường chế tạo, có lực khắc chế rất mạnh đối với lôi điện, mỗi lần tia lôi điện trùng kích lên kiếm khí đều bị suy yếu đi hơn nửa.
– Không phải ngươi rất cuồng sao? Bây giờ đứng trước mặt ta sao lại giống như chó nhà có tang vậy?
Trong mắt Nhâm Chiến Hùng lóe lên vẻ đùa giỡn, từng thanh âm lạnh lùng như băng vang lên, giống như là đang nhìn một con mãnh thũ bị nhốt trong lồng giam, đôi lúc còn mang theo vẻ thương cảm.
Quỷ Man thống lĩnh giận dữ hét:
– Tiểu nhân hèn hạ chỉ biết dựa vào uy lực của huyền khí thì tính là có bản lĩnh gì, có dám dùng thực lực bản thân chiến một trận với ta?
Nhâm Chiến Hùng khinh miệt mỉa mai nói:
– So với Yêu tộc, thân thể Nhân tộc chúng ta chỉ là đống cặn bã, so số lượng với Hải tốc các ngươi chúng ta đương nhiên không bằng nhưng nếu so vể trí tuệ thì tất cả các ngươi có thúc ngựa cũng không bằng Nhân tộc chúng ta, huyền khí cũng là vật phẩm từ trí tuệ Nhân tộc mà ra.
Hắn vừa nói xong, từ trên năm ngón tay phi xuất ra đạo đạo ánh sáng màu xanh trực tiếp đánh lên cự kiếm, thân kiếm lượn vòng trên không trung rồi chậm rãi áp xuống, từng đạo kiếm khí màu xanh bắn ra không ngừng đục từng lỗ xuống lôi điện quanh thân Quỷ Man thống lĩnh.
Lý Vân Tiêu đứng cách đó không xa nhìn thấy như vậy thì thầm giật mình, không ngờ bảo kiếm kia chính là vật được chế tạo để khắc chế lôi điện trong truyền thuyết, trời sinh khắc chế tất cả lôi vật ngoại trừ là Diệt Thế Thần Lôi chí cao vô thượng còn không sự rằng tất cả dính dáng đến thần thông lôi hệ đều bị kiếm này khắc chế.
Lúc này sắc mặt những người Khương gia đứng trên chủ thành đều khó xem đến cực điểm, thân hóa Lôi Đình chính là bí mật bất truyền của bọn họ, đặc biệt lôi độn thuật chính là một trong những loại độn thuật nhanh nhất thiên hạ, nếu như đối diện với kiếm này đương nhiên bị áp chế đi nhiều phần.
Ánh mắt La Thiên lộ vẻ tán thưởng nói:
– Thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, lôi chính là thiên thế chi uy, cũng chỉ có địa thế chi khôn ngọc mới có thể khắc chế, toàn thân chuôi kiếm này đều do khôn ngọc tạo thành quả là chí bảo.
Người Khương gia nghe thấy câu đó, sắc mặt lại càng thêm âm trầm lợi hại.
Hiện tại Hồng Nguyệt thành nội đấu kịch liệt, một nhà Tứ Cực Môn dần dần kiêu ngạo, tồn tại của chuôi Khôn Ngọc Kiếm thật sự là họa không phải là phúc.
Theo Khôn Ngọc Kiếm không ngừng trấn áp xuống, rốt cục thần sắc Quỷ Man thống lĩnh tỏ ra sợ hãi, hắn đã mấy lần thử đột phá nhưng đều là thất bại quay về, ngược lại hắn còn bị phản chấn gây tổn thương, trong lòng hắn hối hậ không thôi, chỉ tự trách mình quá xúc động.
– Nhân loại, việc gì cũng không nên quá tuyệt tình, nếu không ta liều cái mạng này cho dù trọng thương hay chết đi cũng nhất định sẽ phá hủy chuôi kiếm của ngươi.
Quỷ Man thống lĩnh ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc rốt cục bắt đầu cuồng bạo, nghiêm nghị mở miệng uy hiếp.
Nhâm Chiến Hùng nào để ý đến lời hắn nói, cười lạnh đáp:
– Chuôi kiếm này đã tồn tại trên mấy vạn năm, ngược lại ta cũng muốn nhìn ngươi làm cách nào có thể phá hủy được nó?
– Đáng chết.
Quỷ Man thống lĩnh quát một tiếng giận dữ, tuy Hải tộc chi nhân so với Nhân tộc có mấy phần cốt khí nhưng cũng chưa đến mức không sợ chết, lúc gặp khó khăn cũng biết cách hòa đàm nếu như không thỏa hiệp được cũng không đến mức cầu xin tha chết.