Tất cả mọi người đều là sắc mặt đại biến, từng người hoảng sợ đứng lên, lại bất luận những thứ này đúng sai, ai dám công khai nói ra những lời này. Nếu là bị Thành chủ Hồng Nguyệt thành nghe được, đây tuyệt đối là một con đường chết.
Trần Trọng Uy cũng là thận trọng dặn dò:
– Tiểu huynh đệ bằng vào thực lực cùng trí tuệ của ngươi, tiền đồ sáng lạng, tương lai nhất định có khả năng trở thành đại nhân vật không tầm thường, nhưng mà nghìn vạn lần phải nhớ cho họa là từ trong miệng mà ra a!
Lý Vân Tiêu lơ đễnh, nhưng cũng biết đối phương là vì tốt cho hắn, nhẹ nhàng cười.
Người của Chiến Nhận Chiến Nhận cũng đều là trầm mặc không nói, tựa hồ đều có chút suy nghĩ.
Trần Trọng Uy tiếp tục nói:
– Về sau kết quả mọi người cũng đều biết, bỏ mình đại lượng cường giả, mà những Hải Tinh đó vẫn là vô cùng vô tận. Lúc này mọi người rốt cục ý thức được vô pháp tử thủ, bắt đầu rút lui khỏi. Hơn nữa bi thương nhất chính là, trong toàn bộ quá trình ngoại trừ mấy Vũ Đế đại nhân xông ra chém giết chế ngự Hải Tộc cường giả ra, Hải Tộc không bị thương chút nào.
– Chết tiệt! Người chủ chiến kia phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Quan Hưng Dương tức giận lăng không đánh một quyền, phát sinh vang dội rất nhỏ, đưa tới không ít ánh mắt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói như vậy, chiến sự giằng co lâu như thế, các ngươi còn không có chân chính cùng Hải Tộc giao thủ?
Trần Trọng Uy xấu hổ nói:
– Ngược lại cũng không phải, ngày lui lại bị người của Hải Tộc truy kích hơn mười dặm. Về sau lui ba mươi dặm hạ trại, bắt đầu bố trí truyền tống đại trận, lại bị Hải Tộc cường giả đánh lén một lần, cả nhân tộc đại bại, vì vậy liền thối lui đến trong cự thành này.
Tất cả mọi người tâm tình lập tức vạn phần trầm trọng, vốn là nhìn xem đội ngũ quy mô to lớn, cho rằng thắng lợi bất quá là dễ như trở bàn tay, hôm nay xem ra, nguyên lai là lũ chiến lũ bại, hầu như toàn tuyến tan vỡ a!
Một loại áp lực khôn kể ở trái tim mỗi người hiện lên, đều là vẻ mặt âm trầm.
Lý Vân Tiêu thật ra thần sắc vẫn như thường, một đường bại lui hắn cũng đoán được, nhưng không nghĩ tới sẽ là chật vật cùng bi thảm như thế. Mà Hải Tộc cơ hồ là không đánh mà thắng, hắn tiếp tục hỏi:
– Cự Thành là người nào cung cấp ra?
Huyền Khí diễn hóa thành trì thập phần cao đoan, hiển nhiên không phải là nhân vật bình thường lấy ra được, bên trong thành này phải có cường giả tọa trấn.
Căn cứ trước khi chiến sự để phán đoán, Đường Khánh ở bên trong Hồng Nguyệt thành sợ là cũng đứng ngồi không yên. Nếu là chiến tuyến một khi tan vỡ, vị trí Hồng Nguyệt thành thành chủ của hắn liền không ngồi ổn.
Trần Trọng Uy lắc đầu cười khổ nói:
– Việc cao tầng này, ta một tiểu lâu la cũng không biết.
– Mẹ nó, hãm hại, đây không phải là để cho chúng ta tới chịu chết sao!
Thái Sử Đạt nộ khí đằng đằng, nói:
– Chiến sự này lão tử không tham dự nữa.
Những người còn lại cũng là rục rịch, tình thế tồi tệ như vậy, ai còn muốn bán mạng? Bọn họ cũng chỉ là mưu cầu tiền tài mà thôi, nhưng không có ý định đem tính mệnh bồi đáp lên!
– Ha hả, không tham dự?
Trần Trọng Uy châm chọc nói:
– Các ngươi cho rằng tới rồi còn có thể đi? Có khả năng không tham dự, lão tử còn có thể đợi tại đây qua ngày sao?
Yên lão ngưng thanh nói:
– Có ý tứ gì? Chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta rời khỏi?
Trong mắt Trần Trọng Uy lóe lên vẻ hung ác, giọng căm hận nói:
– Phàm là người trên đường bỏ chạy, hết thảy đuổi giết, đến chết mới nghỉ!
Lần này tất cả mọi người đều sắc mặt đại biến, ngay cả hút vào không khí đều cảm thấy lạnh lẽo.
Trần Trọng Uy cười lạnh nói:
– Làm sao, có phải cảm giác bị lừa gạt hay không? Ha ha, những người này làm sao chịu giảng đạo lý với các ngươi, nghe lời vẫn là có thể có đường sống, không nghe điều khiển đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lý Vân Tiêu thấy mọi người đều căm giận, không khỏi nói rằng:
– Điểm ấy ta vẫn thật tán thành, chư vị đều tới cứu viện trợ chiến sự, vô luận mục đích là gì, nếu đã tới phải đem sự tình làm tốt, nếu là có thể có lợi liền lưu lại, vô lợi nên liền rời đi, như vậy trận còn đánh như thế nào?
Tuy rằng đạo lý là thế, nhưng mỗi người vẫn là không ức chế được oán giận cùng bi quan.
Trần Trọng Uy nói:
– Vị bằng hữu này, ta thấy quan điểm của ngươi cùng phân tích đều thập phần độc đáo, chẳng biết ngươi đối với chiến sự có cái nhìn ra sao? Chúng ta có hi vọng thắng lợi sao?
Lý Vân Tiêu trầm tư nói:
– Việc này tạm vô pháp nhận định, trừ phi cao tầng hai tộc đứng ra hiệp thương điều đình, bằng không sợ rằng còn có đoạn thời gian dài giằng co.
Tiểu Hồng hiện tại dung hợp Nghê Thạch của hắn, là không thể nào giao ra được, như vậy phải là người của Hải Tộc buông tha, độ khó trong đó có thể nghĩ.
Trên mặt Trần Trọng Uy lộ ra vẻ thất vọng, ai thán nói:
– Cũng không biết có thể còn sống đến một khắc rời đi hay không?
Hắn nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Ta bây giờ là người không đội, sợ là rất nhanh thì sẽ bị phân phối đến trong đội ngũ khác, vị bằng hữu này, tiểu đội các ngươi có thể tiếp nhận ta hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đội ngũ không phải là dựa vào nhân số truyền tống làm chuẩn, chỉ có hai mươi người sao? Bằng không lúc truyền tống chẳng lẽ không phải sẽ tách ra?
Trần Trọng Uy cười khổ nói:
– Đến nơi này, cũng đã không cần truyền tống, chỉ cần mọi người tự mình nguyện ý, đồng thời hướng về phía trước đề ra, là có thể một lần nữa phân chia tổ đội. Chỉ cần không trốn đi cùng chống lại điều khiển, bên trên sẽ không quản những thứ này.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Tốt, đã như vậy. Tiểu đội Chiến Nhận hoan nghênh ngươi!
Trên mặt Trần Trọng Uy lộ ra sắc mặt vui mừng, hắn cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu là thập phần đáng tin, đi theo bên cạnh người như vậy xác suất giữ mạng sống sẽ đề cao không ít.
Hắn lấy ra Cực phẩm nguyên thạch đã cầm lúc trước, muốn đưa trả lại cho đối phương, nhưng Lý Vân Tiêu làm sao cũng không chịu tiếp thu, mọi người cũng hiểu được giá trị tổn hao của mười vạn cực phẩm Nguyên Thạch, vứt bỏ tưởng tượng, mọi người tính cảnh giác càng cao.
– Thình thịch! Thình thịch!
Đột nhiên hai tiếng trống trận trên không trung liên tiếp gõ lên, hai đạo khe hở một xanh một vàng chấn động ra.
– Không tốt, có địch tình!
Trần Trọng Uy vội vàng nói:
– Hai tiếng trống trận gõ lên, tất cả cấp bậc đội trưởng cùng đội phó đều phải tới trên tường thành đi nghênh địch.
Quả nhiên thấy trên quảng trường không ngừng có nhân ảnh lăng không bốc lên, bay về phía trên thành tường.
Một tia sáng màu vàng trực tiếp ở phía trước tiểu đội Chiến Nhận rơi xuống, Lương Nguyên Cơ hiện ra đây, khẩn trương nói:
– Có chiến sự, Lý Phi dương đi theo ta!
Nói xong lại là hóa thành quang mang bay về phía thành tường kia.
Lý Vân Tiêu trầm trọng nói:
– Các ngươi ở nơi này, ngàn vạn không được đi loạn, từng tổ trưởng giữ gìn trật tự!
Nói xong hắn cũng đuổi theo, trực tiếp rơi vào trên tường thành.