Không nhìn tới khinh miệt như vậy lập tức cảm giác trên mặt không ánh sáng, mình nói như thế nào cũng là đại nhân vật ở Trường Cốc Thành, nhất thời cười lạnh nói:
– Tốt, tốt, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng, bản tọa ngược lại muốn nhìn ngươi ngày hôm nay chết như thế nào?
Hắn phất ống tay áo một cái, vẫn lạnh lùng đứng ở một bên, cười lạnh xem kết cục của Lý Vân Tiêu và Mặc Vũ Thương Hội.
Người của Mặc Vũ Thương Hội vừa thấy Suất Hưng Triêu nổi giận, đều là lo lắng sâu đậm, Tân gia cục diện rối rắm còn không biết giải quyết như thế nào, bên này lại chọc giận Suất gia.
Tử Lăng kinh ngạc đứng ở đó không biết như thế nào cho phải, chỉ đường cũng không phải, không chỉ đường cũng không phải, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Kỷ phu nhân cầu cứu.
Trên bầu trời đột nhiên hiện lên một đám mây đen, cuồn cuộn mà đến, lập tức đem bầu trời trong sáng che khuất lờ mờ không ánh sáng.
Một đạo thanh âm băng lãnh xuyên thấu tầng mây xuống, lạnh giọng nói:
– Không nhọc các hạ tới cửa, người của Tân gia ta tự động đưa tới cửa cho ngươi giết!
Trường Cốc Thành tuy lớn, nhưng Tân gia và Suất gia tai mắt trải rộng toàn thành, Tân Đồng Đồng vừa chết, sự tình lớn như vậy lập tức trước tiên truyền về Tân, Suất hai nhà. Tân gia gia chủ Tân Tác Nhân ngốc trệ một chút, lập tức nổi giận nhảy lên, trong khoảnh khắc kiểm kê cường giả, cuốn tới.
Trong lúc nhất thời bầu trời đều bị một cổ vô hình chi khí phong tỏa, Mặc Vũ Thương Hội ai nấy vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng, trên bầu trời sát khí ngập trời ép tới bọn họ không thở nổi.
Lý Vân Tiêu hơi ngẩng đầu lên, mọi người chỉ thấy mộc khoanh tròn đi lên ngước hạ, đều là thầm nghĩ: Lúc này hối hận đi, còn muốn chạy cũng đã chậm.
Không ít võ giả ở dưới cổ uy áp này đều là lạnh run, hầu như muốn quỳ xuống.
Ai biết Lý Vân Tiêu lại nói một tiếng:
– Đều đến đông đủ rồi chứ?
Tất cả mọi người lại điên cuồng toát mồ hôi, bầu không khí sợ hãi đều trở nên giảm đi rất nhiều.
– Hừm quả nhiên là đám cặn bã chết tiệt!
Trên bầu trời dần dần hóa ra hơn mười đạo nhân ảnh, người cầm đầu hai mắt như hổ, lưỡng đạo quang mang sắc bén chí cực ngưng mắt nhìn xuống, thoáng cái liền thấy thi thể con trai mình trên mặt đất, nhất thời kêu rên khóc ròng nói:
– Con ta, ngươi chết thật thê thảm a!
Vô luận là ai, nhi tử của mình chết đi cũng sẽ không dễ chịu, mặc dù là nhất phương hào kiệt, cũng không ngoại lệ.
Tân Tác Nhân bi thương gần chết, hóa thành căm giận ngút trời, những đám mây trên trời đều tựa hồ muốn nổi lên.
Suất Hưng Triêu hơi biến sắc mặt, liên tục lui ra xa trăm mét, rất sợ lửa giận của Tân gia lan ra, sẽ lan đến gần chính mình. Nếu Lý Vân Tiêu không nhận tình của hắn, cũng không cần phải cuốn vào.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nghe nói con trai ngươi tội ác tày trời, hành hạ thiếu nữ vô tội đến chết không có một vạn cũng có tám ngàn, người như vậy đã chết còn không phải trừng phạt đúng tội sao?
Phía sau lưng Tân Tác Nhân một gã nam tử đồng dạng lớn lên như cóc đi lên trước, lạnh lùng phẫn nộ quát:
– Có thể bị Nhị đệ ta sủng hạnh mà chết, là các nàng có phúc. Nhị đệ ta thích làm việc thiện, chúc phúc cho mọi người, lại rơi vào chết thảm như vậy, xem như đem ngươi thiên đao vạn quả cũng không quá đáng!
Lý Vân Tiêu:
– ….
Hắn vẫn cảm thấy chính mình rất vô lại và lưu manh, nay mới biết kỳ thực chính mình rất quân tử. Tân đại công tử nói rất khôi hài, nhưng không ai dám cười, đều là sắc mặt ngưng trọng.
Khóe miệng Tân đại công tử hiện ra một tia đắc ý, trên mặt nào có nửa phần bi thống, giữa con em của đại thế gia thân tình dị thường lạnh lùng.
– Để ta thay đệ đệ đáng thương đã chết của mình báo thù đi!
Trong tay hắn hiện ra một thanh trường kiếm, giải phong đi ra, lập tức hóa thành cự hình, trong miệng khẽ quát một tiếng liền lâm không xuống. Chính mình cả người càng dưới chân điểm một cái, trực tiếp dẫm lên thanh kiếm kia, tùy theo xuống, hai tay kết xuất một quyết ấn, đồng thời ấn ra.
Tân Đồng Đồng bỏ mình đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt đại khoái nhân tâm, đặc biệt gần nhất nghe đồn Tân Đồng Đồng đã tiến giai Vũ Đế, càng làm cho hắn ngủ khó an giấc. Lúc này nội tâm hắn vẫn là vô cùng cảm tạ Lý Vân Tiêu đây. Bất quá cũng cần đầu người của Lý Vân Tiêu chiếm được hảo cảm của phụ thân.
Trong tay Lý Vân Tiêu dần dần huyễn hóa ra cây búa, càng lúc càng lớn, từng đạo lôi điện ở trên đó “Đùng đùng” lóe ra, trực tiếp lâm không đánh ra
Toàn bộ Vũ Đế cường giả đều là con ngươi đột nhiên co rút, trong lòng bỗng nhiên chấn động, uy áp thật lớn trên cây búa để cho bọn họ đồng thời kinh hãi không thôi.
Một Ma Ha Cổ Văn ở trên cây búa chợt hiện lên, lập tức hướng phía cự kiếm nện xuống.
Tân đại công tử trong giây lát phát giác chính mình đắc ý vênh váo đưa tới đại họa, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại có một cây búa này, không có vật gì khác nữa. Mà mình như là một con châu chấu dưới cây búa kinh thiên kia.
– Không! Tha mạng a!
Tân đại công tử cũng không phải đem hết toàn lực chống đối, mà là đem hết toàn lực rống lớn một tiếng cầu xin tha thứ.
– Phanh!
Cây búa biến thành to lớn lâm không đập xuống, Tân đại công tử cả người tiếng kêu thảm thiết bao phủ ở trong tiếng sấm, chỉ thấy một mảnh lôi quang hiện lên, sau đó một người toàn thân đen kịt như than rơi xuống.
Thanh kiếm kia của hắn cũng bị đập biến hình, rơi ở bên cạnh tựa như đồng vỡ sắt gãy.
Lần biến cố này để tất cả mọi người nhìn tới ngốc trệ, cả đám há to mồm hóa đá tại đó.
Kỷ Tử Địch cả người đại chấn, hắn chính là tham gia Hồng Nguyệt thành luận võ chọn rể, thoáng cái đã nhận ra cây búa, hoảng sợ quá mức, lập tức hiểu ra người trước mắt là ai.
Hắn đứng đó khuôn mặt kích động đỏ bừng, thậm chí có chút huơ tay múa chân.
Kỷ phu nhân càng khiếp sợ hơn, còn cho là nhi tử mình điên rồi, vội vàng đem hắn kéo qua một bên.
– Nộ a, chết tiệt, con ta a…!
Tân Tác Nhân bỗng nhiên ngất lịm, nổi giận gào thét, toàn thân sát khí trên người đều muốn phá thể bạo ra, liên tục quát:
– Giết, giết, giết toàn bộ giết cho ta!
Lý Vân Tiêu tiếp được cây búa trở xuống trong tay, lạnh nhạt nói:
– Vừa lúc, ta một hồi công phu giết sạch từng tên!
Đầy đường võ giả tất cả đều là biến đổi sắc mặt, hoảng sợ hướng ra mọi nơi bỏ chạy, trong đám võ giả lâm không đánh xuống tu vi thấp nhất cũng là Vũ Tôn.
Lý Vân Tiêu một tay bấm tay niệm thần chú, từng đạo kiếm ý từ trong cơ thể kích bắn ra, bên người hóa thành kiếm hình.
Ở trên đầu hắn lập tức hiện ra Vạn Kiếm Đồ đồ trận, chín thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm ngưng tụ ra, tản mát ra kiếm ý kinh khủng, trực tiếp đem võ giả khắp bầu trời đều bao phủ đi vào
– Đây là...
Xa xa Suất Hưng Triêu mạnh mẽ hít một ngụm lãnh khí, hoảng sợ không ngớt, càng có không ít võ giả đã đi qua Hồng Nguyệt thành sau một lát ngốc trệ, lập tức nhận ra một chiêu kiếm thế, đều khiếp sợ.