Hồn lực tăng lên tới đỉnh điểm của Lý Vân Tiêu lập tức hỗn loạn, thế giới chi lực lập tức xuất hiện chút khuyết điểm.
Thiên Tư tự nhiên sẽ không bỏ qua một đường sinh cơ này, nổi giận gầm lên một tiếng, ánh sáng màu xanh da trời trên người phóng lên trời, chiến thương Duệ Quang tản mát ra ngàn đạo quang mang, Ma Ha cổ tự xuất hiện.
Lý Vân Tiêu trong cơn giận dữ, cưỡng ép áp chế Nguyệt Đồng chi lực, nhưng Yêu Long căn bản không phải đối thủ của nó, rất nhanh đã bị Nguyệt Đồng áp chế, mà linh hồn Nghiệp Hỏa cũng càng ngày càng yếu, thế giới diễn biến cũng bắt đầu tiêu tán.
– Đáng chết ah.
Lý Vân Tiêu kinh sợ không thôi, lại phát hiện mình đã không thể làm được gì nữa, mặc dù có lòng liều chết, cũng khó có thể khống chế thế cục trước mắt được.
Vào thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng đau xót, khiếu huyệt trên người bị một đạo kình khí đánh vào, lập tức toàn thân tê rần, tất cả lực lượng đều bị phong ấn lại.
– Khương Sở Nhiên ngươi...
Lý Vân Tiêu tức giận xoay người, lại chứng kiến một đôi mắt bình tĩnh như nước.
Thân thể Khương Sở Nhiên đắm chìm trong một ráng mây bạc, nói:
– Để cho ta tới đi, đừng để cả hai đều bỏ mạng.
Lý Vân Tiêu tựa hồ ý thức được gì đó, phẫn nộ rít gào nói:
– Ngươi đây là đang định làm gì? Tặng mạng cho ta sao? Ta nhổ vào, ngươi tranh thủ đi đi cho ta, đi mau.
Trên mặt hắn nổi gân xanh, hai con mắt bởi vì chống lại Nguyệt Đồng nên đã sưng không thành bộ dáng, bộ dáng dữ tợn đáng sợ.
– Ngươi cút cho ta, ta không muốn ngươi tặng mạng cho ta đâu, nguyên một đám tự cho là đúng, các ngươi là thứ gì chứ.
Hai đạo huyết lệ từ trong hai tròng mắt đỏ bừng kia lăn xuống, tiếng mắng của Lý Vân Tiêu càng ngày càng thê lương, quát ầm lên:
– Cái gì thất đại tông chủ, cái gì danh môn thế gia, tự cho là giỏi lắm sao, ở trong mắt lão tử cái gì cũng không phải, Khương Sở Nhiên ngươi cút cho ta.
Thanh âm càng thê lương, hai con ngươi lại mơ hồ, thân hình run rẩy, nước mắt giàn rụa, cả người đều là máu
– Lão tử là thập đại Phong Hào Võ Đế, có phải cảm thấy cứu ta rất có cảm giác thành tựu không? Nguyên một đám ở trước mặt ta giả trang bức gì chứ, mau xéo đi.
Lý Vân Tiêu khàn giọng kiệt lực, thống khổ giãy dụa trong Ngân Quang.
Nhưng Khương Sở Nhiên lại ngoảnh mặt làm ngơ, một chưởng vỗ vào trên người hắn, lập tức một cổ ngân quang bao vây lấy hắn, bay về hướng Địa Lão Thiên Hoang.
– Khương Sở Nhiên ngươi dừng tay.
Mặc cho Lý Vân Tiêu gào rú như thế nào, thân thể hắn vẫn không thể động đậy, nhìn chiến trường đang ngày càng xa khỏi tâm mắt, mà sâu trong linh hồn Nguyệt Đồng đã trực tiếp trấn áp Nghiệp Hỏa, nguồn suối lực lượng của hắn lập tức không còn nữa
Đồng tử Thiên Tư đột nhiên co lại, muốn đuổi theo Lý Vân Tiêu, lại đột nhiên phát hiện khí tức Khương Sở Nhiên giờ phút này nguy hiểm dị thường, không chỉ đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong trước kia, mà còn đang không ngừng tăng lên nữa.
Mà ý thức của tổ linh Quy Khư ở bên dưới cũng đang không ngừng tụ lại, nếu để cho Quy Khư hoàn toàn khôi phục, sợ rằng mình cũng sẽ bị cắn nuốt mất.
Cân nhắc một chút, Thiên Tư sắc mặt âm trầm bất định, rốt cục trơ mắt ếch ra nhìn Lý Vân Tiêu kia rời đi.
– Chiến đấu giữa chúng ta còn chưa chấm dứt đâu, Thiên Tư.
Khương Sở Nhiên lạnh nhạt nói, cả người đều trong một mảnh ngân mang, không thấy rõ được dung nhan
– Đáng chết, nếu ngươi đã muốn thành toàn Lý Vân Tiêu, vậy thì ta cũng chỉ có thể thành toàn ngươi thôi
Thiên Tư nổi giận gầm lên một tiếng, chiến thương hóa thành hư ảnh cực lớn hiển hiện trên không Thiên Tư, như một chiếc cự hạm, lâm lập trời cao.
– Tây sơn tễ tuyết, huyền mang sơn gian giai nhật nguyệt.
– Đông nhạc hàm yên, cửu tiêu thiên ngoại tá phong lôi
Thân ảnh Khương Sở Nhiên càng lúc càng mờ nhạt, từng đạo lực lượng từ trong thân thể hắn bắn ra, Cú Mang ngân nhận phát ra tiếng rên rỉ cực lớn, cổ tê cự ảnh cũng nhất thiểm nhất diệt, tựa hồ thập phần không nỡ.
Một đầu Ngân Hà từ bên ngoài Cửu Thiên đáp xuống, như nghê hồng trời cao, ánh sáng mặt trời mới lên, một mảnh thế giới rõ ràng
Sắc mặt Thiên Tư đột biến, cắn răng giận dữ hét:
– Thần nghênh tam quang, vô ngã vô cực.
Thiên vạn đạo ngân mang chi lực lâm không mà xuống, lập tức trảm phá kim quang của hắn, thế giới chi lực lam sắc quanh thân cũng bị xé rách ra, thân thể dưới ánh sáng kia như muốn sụp đổ mất.
Đây là một kích Khương Sở Nhiên thiêu đốt tánh mạng, là tồn tại Cửu Thiên Võ Đế đỉnh phong, võ đạo chung cực
– Rốt cục... Vẫn phải dừng lại tại... Tại đây...
Khương Sở Nhiên nội tâm thở dài một tiếng, tánh mạng đang kịch liệt biến mất, trong mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ phức tạp nói không nên lời.
Muôn đời đến nay, ai có thể thiên thu bắc đẩu?
Một đời tông chủ, thiên hạ hào kiệt, thân ảnh dần biến mất trong ngâng mang, lại phảng phất là thân hóa thành ngân quang, không ngừng diễn biến lấy một phiến thế giới.
Thiên Tư lộ ra vẻ hoảng sợ, chiến thương Duệ Quang và nhục thể hắn dưới thế giới chi lực kia cũng dần dần sụp đổ, hắn bối rối, gào thét quát:
– Quy Khư cứu ta
Đôi mắt cực lớn trên đại địa còn đang không ngừng biến hóa lấy, đang dần dần thức tỉnh, một đạo nhãn quang ngưng mắt nhìn mà đến, toàn bộ bầu trời trong chốc lát hóa thành một mảnh huyết sắc, thế giới tựa hồ như hòa thành một thể với nó, đang không ngừng Địa Biến
Ngân mang kia rốt cục chậm rãi tiêu tán dưới huyết sắc, trên trời cao ngoại trừ thân ảnh cô đơn của Thiên Tư ra, chỉ còn lại có một mảnh tịch liêu.
Giờ phút này bên ngoài Địa Lão Thiên Hoang, trên thành Hồng Nguyệt, một khỏa lưu tinh cực lớn xẹt qua trời cao, lặng yên lướt qua bên cạnh ánh trăng huyết sắc.
Bầu trời bị âm u bao phủ, mang đến cho toàn bộ đại địa một mảnh áp lực vô tận, tựa hồ biểu thị Thiên Tướng đại biến.
Nguyễn Hồng Ngọc trong lòng chợt tâm hoảng ý loạn không hiểu, cảm giác khó chịu chưa bao giờ có xông lên đầu, nguyên khí vô luận như thế nào cũng khó khăn có thể vận chuyển, cưỡng ép vận công còn ẩn ẩn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Bên ngoài mông lung, ánh trăng như máu, khiến trong lòng nàng nhảy lên càng ngày càng kịch, càng ngày càng đau.
– Sở Nhiên...
Nàng kinh hô một tiếng, lòng run lên không hiểu, dùng tay lau mặt mình một cái, phát hiện thậm chí đã chảy ra nước mắt
– Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thân hình Nguyễn Hồng Ngọc không nhịn được run lên, luân Huyết Nguyệt trên bầu trời chợt đỏ tươi khác thường, còn có khỏa lưu tinh kia nữa, đều khiến toàn thân nàng không tự chủ được run rẩy lên, khó có thể tự kiềm chế.
“PHỐC”
Tâm tình lo lắng kia h trực tiếp làm rối loạn khí tức của nàng, khiến nàng phun ra một búng máu tươi trên mặt đất, đỏ tươi chướng mắt.
Sắc mặt Nguyễn Hồng Ngọc trắng bệch, lập tức hóa thành một đạo hồng quang, phóng tới Thanh Phong Minh Nguyệt Viên trên bầu trời kia, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó, ngửa mặt lên nhìn trăng trên trời.
thân ảnh ngưng trọng kia của Trữ Khả Nguyệt càng khiến lòng nàng nặng trịch.