Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, cũng mặc kệ hắn, trên người chậm rãi ngưng tụ ra một đoàn hơi nước, kết xuất một tầng băng mỏng bao trùm lấy thân thể vào trong, sau đó đi vào trong Cực Dương kia.
– Haha, chút băng mỏng này đã muốn chống đỡ Cực Dương chi lực? Hắn cho là mình tu luyện chính là Hàn băng chân khí của Bắc Minh Huyền Cung ta sao?
Một gã đệ tử Bắc Minh Huyền Cung khinh thường cười rộ lên.
Mọi người cũng đều lộ vẻ khinh miệt trên mặt, chờ xem hắn bị nướng cháy.
Lý Vân Tiêu bước một bước vào trng Cực Dương, cũng không nhanh chóng chạy đi, mà ngừng một chút, sau đó mới bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.
– À? Cái gì?
– Cái này... Cái này sao có thể chứ?
Tất cả mọi người lập tức đều choáng váng, thoáng cái đều trừng lớn mắt, cơ hồ như muốn rớt cả mắt, thần sắc khó có thể tin lộ rõ trên mặt.
Quanh thân Lý Vân Tiêu hiện ra băng giáp do tầng tầng băng mỏng tạo thành, nhưng có đến mấy tầng, hơn nữa không phải dán trên người bình thường, mà được ngưng tụ thành kết cấu lăng kính tinh vi. Những Cực Dương chi quang kia chiếu xuống tuyệt đại bộ phận đều bị chiết xạ ra ngoài, không rơi vào trên người hắn chút nào cả, mà việc hắn cần làm chỉ là không ngừng dùng nguyên lực duy trì cái băng giáp kia thôi.
Mặc dù tốc độ băng giáp tiêu hao cực nhanh, nhưng lấy lực Lý Vân Tiêu duy trì nửa nén hương cũng đã đủ rồi.
Ở đây đều là cao thủ, lập tức phát hiện ra huyền bí trong đó, nguyên một đám sắc mặt trầm xuống. Mình thì bị đốt thành than đen, càng có người vì xông qua mà trực tiếp vẫn lạc, hắn lại thoải mái nhàn nhã đi lại trong Cực Dương, còn ra vẻ rất thích ý nữa.
Sắc mặt Thừa Hạo Miểu tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi có thể nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu như thế, vậy mà không lên tiếng, làm hại phái ta vẫn lạc một cường giả, ngươi thật là ác độc a!
Lý Vân Tiêu mắt trắng không còn chút máu, nói:
– Phương pháp này ta cũng mới nghĩ ra lúc quan sát chư vị phi độ, huống hồ không có tiền lệ, ai dám thử một lần? Chết chỉ có thể trách hắn tu vị không đủ, nói ta ác độc ngươi không biết xấu hổ sao?
Thừa Hạo Miểu thoáng cái cứng họng, hắn biết rõ mình nói thế nào cũng không nói lại Lý Vân Tiêu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái sau đó cũng không lên tiếng nữa.
La Nguyên Khải liếc nhìn Lý Vân Tiêu thật sâu, càng cảm thấy kẻ này đáng sợ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ lạnh nhạt nói:
– Nếu đều đã đến đông đủ, vậy thì đi vào thôi.
Đại điện to lớn đoan trang, do một dãy cột chống đỡ lấy, không có đại môn, nối thẳng nội điện.
Đi qua hành lang tiền điện, mọi người lập tức hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy phía trước là mảng lớn lầu các, ẩn ẩn tọa lạc trong linh quang, xa xa nhìn lại phảng phất như Tiên Cảnh vậy.
Một lối đi trực tiếp đi thông phiến lầu các kia, ở hai bên thông đạo cách mỗi mấy chục thước sẽ có một Thanh Đồng Nhân Tượng, tựa hồ đang thủ hộ ở phía trước.
Trần Khai Hồng đại hỉ nói:
– Mảng lớn kiến trúc như thế, ta xem trên mỗi tòa nhà tựa hồ đều có cấm chế chi quang, người thành Hồng Nguyệt há có thể dễ dàng đạt được, Thiên Tư cũng hông biết ở nơi nào, đến đây phải xem vào vận khí chư vị rồi, người Đao Kiếm Tông mau đi cùng ta.
Hắn trực tiếp hóa thành một đạo quang mang lao tới mảng kiến trúc kia, vài tên Võ Đế Đao Kiếm Tông cũng nhao nhao theo sát phía sau.
Người mấy phái khác cũng không chờ được nữa mau chóng đuổi theo, rất nhanh đã biến thành một mình Lý Vân Tiêu lẻ loi đứng trước thông đạo.
Yêu Long truyền âm đến, nói:
– Thiên tân vạn khổ mới tới đươc đây, ngươi có thể bình tĩnh như thế, cũng là khó được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Căn cứ theo ghi chép của một đời thành chủ thành Hồng Nguyệt kia, Thiên Tư mờ ảo vô tung, chỉ có Nguyệt Đồng mới có thể tìm ra nó, những người này chẳng qua chỉ là cùng thái tử đọc sách mà thôi, mặc dù là Khương Sở Nhiên cũng chưa chắc có thể tìm được.
Ánh mắt hắn lóe lên, Nguyệt Đồng lập tức hiển hiện trong hai tròng mắt, nhìn về phiến kiến trúc kia, bên trái phía trước tựa hồ có một cổ cảm giác kỳ dị, phảng phất như đang khẽ kêu gọi hắn vậy.
Lý Vân Tiêu trong lòng hơi kinh hãi, Nguyệt Đồng lập tức biến mất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trải qua tuế nguyệt vô tận, chẳng lẽ cái gọi là Thiên Tư kia thật sự còn ở đây sao?
Hắn sau khi hơi trầm ngâm một chút, lập tức đi về hướng cảm ứng được, đó là một tòa tiểu viện cũng không chút thu hút, nhưng khác với nơi khác chính là nơi này không có cấm chế chi quang.
– Ân? Chẳng lẽ người thành Hồng Nguyệt đã tra được nơi này?
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, đẩy nhanh bước chân đi vào trong, bên trong là một mảnh sân nhỏ, còn có tiếng nước chảy nhỏ giọt.
Không chỉ có thế, ba đạo thân ảnh đã ở trong tiểu viện, đồng thời quay đầu lại nhìn, đúng là ba người Long gia.
Trong mắt Vũ Trác hiện lên một tia giật mình, lập tức khôi phục bình thường, cười nói:
– Ah, là Vân thiếu? Ngươi cũng đến rồi sao?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Vũ Trác huynh đã sớm đến? Chẳng lẽ trên Mê vụ chi hải có thể không cần thông qua cự sơn, còn có đường khác hướng tới đây sao?
– Cự sơn?
Vũ Trác khẽ cười một cái, nói:
– Chúng ta không biết cự sơn gì cả, chỉ đi loạn trong Mê vụ chi hải liền đến trong phiến cung điện này, hẳn là có rất hiều đường a?
Ánh mắt hắn nhắm lại, hỏi:
– Nơi đây có rất nhiều cung điện, không thể đếm hết, Vân thiếu sao lại cảm thấy hứng thú với tòa Hoàn Quân viện không chút thu hút này thế?
– Ah? Viện này gọi là Hoàn Quân viện sao?
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn qua mấy văn tự cổ quái trên tấm bảng treo phía trên, kinh ngạc cười nói:
– Chẳng qua chỉ tùy ý đến thôi, ngược lại Vũ Trác huynh, vậy mà nhận ra chữ của Đồng tộc sao?
Vũ Trác trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không tốt, nhưng rất nhanh liền cười nói:
– Ta chẳng qua chỉ là thấy mấy chữ này có chút giống, cho nên tùy ý kêu ra miệng thôi.
Lý Vân Tiêu trong lòng cười lạnh một hồi, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
– Thì ra là tùy ý, vậy thì mọi người cứ tùy ý dạo chơi đi.
Vũ Trác xấu hổ nở nụ cười, cũng tùy ý bồi hồi trong sân, nhưng nội tâm lại một hồi lo nghĩ
Lý Vân Tiêu cũng cẩn thận quan sát, hiện giờ hắn cực kỳ tin tưởng biệt viện Hoàn Quân này chắc chắn cổ quái, chỉ là không hiểu vì sao Vũ Trác đã ở đây, ba người này giống như đã đến rất lâu rồi, nhưng có vẻ cũng không có phát hiện gì.
Một lát sau, Vũ Trác rốt cục không nhịn được mở miệng nói:
– Nơi đây không có vật gì, thật sự không có gì để dạo cả, vẫn nên đi chỗ khác thôi. Dù sao thời gian có hạn, ngàn vạn đừng làm trễ nãi thời gian tầm bảo đấy.
Lý Vân Tiêu lại cười nói:
– Vũ Trác huynh nói như vậy có lý, ngươi đi trước một bước đi, vừa rồi lúc lên tuổi gặp phải yêu thú, tiểu đệ chịu chút tổn thương, vừa vặn nơi đây thanh tịnh có thể chữa thương một chút.
Vũ Trác biến sắc, lấy ra một quả đan dược màu hồng đỏ thẫm đưa tới nói:
– Chỗ ta có một viên thuốc tiên chữa thương, Vân thiếu sau khi ăn vào tất nhiên có thể khỏi hẳn, hay nên tranh thủ thời gian rời đi đi, đừng làm trễ nãi tầm bảo.