Trong đó duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Lý Vân Tiêu, những hồ quang điện lập lòe ở cạnh thân thể đều như bị một cỗ hấp lực, trực tiếp bị thân thể của hắn hấp thu vào, khí tức phát ra trên người cũng càng ngày càng mạnh
Đặng Phi Vũ nhìn mà khiếp sợ, lập tức hiểu rõ ra, vẻ mặt hâm mộ nói:
– Công pháp mà Vân thiếu đang vận chuyển chính là Lôi Quyết mà Lục Giản Bác kia truyền thụ sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng vậy. Ta ban đầu còn lo lắng Lôi Quyết này sẽ có vấn đề, hiện giờ thử qua một chút, cảm giác rất tốt a.
Đặng Phi Vũ cười khổ nói:
– Giờ lực lượng của chúng ta đã bị lôi điện tràng áp chế ra rồi, muốn đánh thắng con thỏ này, sợ rằng sẽ là một hồi ác chiến.
Hai tay của hắn bắt lấy chiến đao, triển khai tư thế, đã làm xong chuẩn bị liều mạng.
Hai người khác cũng cầm huyền binh trong tay, trở nên cảnh giác vạn phần, con thỏ kia vẫn lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích, nhưng nhan sắc da lông quả thật càng ngày càng xanh hiển nhiên là đang súc thế.
Rốt cục, con thỏ kia động, đầu lâu nhìn xuống dưới, hai con mắt xinh đẹp như bảo thạch hồng ngọc, có chút yêu dị, một đạo khe hở màu xanh da trời hiển hiện quanh thân nó, giống như tinh hoàn vậy, trên hai lỗ tai xuất hiện từng vòng lôi vân, ẩn chứa quy tắc, hình ảnh toàn bộ bầu trời xinh đẹp đến mức khiến người không dám nhìn thẳng.
Miệng con thỏ kia không ngừng động, tinh hoàn màu xanh da trời kia xoay tròn, lôi điện tràng trong toàn bộ thiên địa đều chịu ảnh hưởng, tinh hoàn kia bỗng nhiên ép xuống, một cổ lôi minh phong bạo hình thành ở trong đó, toàn bộ Thiên Địa bị lôi uy áp bao phủ.
– Sao lại mạnh như vậy chứ?
Đặng Phi Vũ kinh hãi, đao mang liên tục chém ra, trước người ngưng ra một cái đao phù cự đại, kích bắn đi.
Lôi đình tinh hoàn rơi vào trên đao phù kia, hai cổ uy lực kinh thiên tương xứng, hoàn toàn ép bầu trời thành hai loại nhan sắc, đao khí và lôi đình đều không ngừng tan rã, toàn bộ thiên mạc toàn bộ bị phá hư mất.
Hai người khác sắc mặt trắng bệch, dưới công kích uy thế bực này, bọn hắn cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới có thể bảo vệ bản thân, tên Võ Đế tam tinh kia còn đỡ, bảo kiếm trong tay ngang trời mà ra, thoáng cái hút sạch linh khí bốn phía vào trong đó, ở quanh thân kết xuất ra màn hào quang màu xanh nhạt, bắn ra một đạo kiếm quang, chém lên tinh hoàn.
Lý Vân Tiêu rút ra Thiên Thu Bá Đao, tay trái sờ qua trên thân đao, Chân Long chi lệ lập tức thức tỉnh bảnthế thi biệt, nhất phi trùng thiên.
Hắn đối với lôi điện có lực tương tác rất mạnh, giờ phút này cũng cảm thấy có chút không ổn, lôi điện tràng của con thỏ kia tựa hồ cũng không phải là lực lượng bản thân nó, có loại cảm giác vô cùng vô tận.
“Phanh long”
Đao phù rốt cục bị ép tới nghiền nát, hóa thành đao mang kinh thiên tản ra mọi nơi, kiếm quang của Võ Đế tam tinh kia càng lập tức biến mất, sau đó đại thi biệt nhảy vào trong tinh hoàn, rốt cục phiến lôi hải màu xanh da trời kia cũng mở ra.
“Oanh”
Tinh hoàn nghiền nát mất, ngưng tụ thành một cổ lôi đình cực lớn, trực tiếp chấn đại thi biệt rơi xuống, đánh vào trong lòng đất.
Toàn bộ mặt đất lập tức xám tro, lôi điện chui vào trong đó, bắt đầu đánh đại điện tan ra từng khúc, lực lượng một mực kéo dài đến tận biển, xoáy lên sóng biển trùng thiên đẩy về phía trước
Hai gã Võ Đế nhất tinh bị con thỏ kia đánh thương đau khổ chữa thương, hoảng sợ nhìn qua dư âm còn lại cuốn tới, toàn bộ mặt đất toàn bộ đều bị lật tung lên, bọn hắn rốt cuộc bất chấp thương thế, cưỡng ép bỏ chạy lấy.
Nhưng đã chậm, ngay khi hai người vừa bay lên trời liền trực tiếp bị dư âm lôi điện còn lại cuốn vào, bị biến thành phấn vụn trên bầu trời.
Bốn người Lý Vân Tiêu cũng hoảng sợ nhao nhao ra tay phòng ngự, đều bị đánh bay xa vài trăm thước, tuy rằng không bị nội thương, nhưng khí huyết trong cơ thể quay cuồng không thôi, ngực cảm thấy áp lực cực độ.
Con thỏ sau khi thi triển hết một kích khủng bố này, liền nhảy lên bầu trời.
“Rầm rầm rầm”
Liên tiếp nhảy mấy cái, hai chân không chạm đất, lâm không mà lên, khiến cả bầu trời đều bị chấn run rẩy kịch liệt.
Mấy người nhìn qua bóng lưng con thỏ kia, đều cảm thấy kinh hãi, cũng không dám đuổi nữa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm bất định, lâm không kháp chỉ bí quyết, đánh một đạo ấn phù vào trong đại địa, lập tức một đạo hàn mang bắn ra, rơi trong tay hắn, đúng là Thiên Thu Bá Đao bị đánh rơi.
Giờ phút này linh khí trên thân đao mất hết, trên đó còn bao trùm lấy một tầng ánh sáng màu xanh da trời nhàn nhạt, lộ ra lôi điện chi lực.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, Thiên Thu Bá Đao này chính là huyền khí cửu giai đỉnh cấp, lại bị lôi điện tràng này hoàn toàn chế trụ, đây cũng không phải là lôi nguyên tố trên người yêu thú cửu giai sơ cấp bình thường có thể làm được.
– Hô, cuối cùng đã đi, quá kinh khủng ”
Tên Võ Đế tam tinh kia sắc mặt trắng bệch bắt đầu có lại chút khí ssắc, nhẹ thở ra một hơi.
Hai người khác cũng lòng còn sợ hãi, đặc biệt là Đặng Phi Vũ, càng có loại cảm giác nản lòng thoái chí, vừa rồi đạo tinh hoàn lôi đình kia, cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong ra hết át chủ bài, cũng không hơn gì cái này.
Nhưng hắn là Võ Đế ngũ tinh ah, mà đây chỉ là một đầu yêu thú cửu giai sơ cấp trong Địa Lão Thiên Hoang, đả kích này khiến hắn càng thêm không có ý niệm thám hiểm nữa, chỉ muốn tranh thủ thời gian tìm nơi an toàn đợi đến lúc đi ra ngoài.
Cách nghĩ của hai gã Võ Đế còn lại cũng giống Đặng Phi Vũ như đúc, sau khi con thỏ kia rời đi liền lập tức nói cáo từ, hóa thành hai đạo quang mang bay về phương xa.
Đặng Phi Vũ nói:
– Vân thiếu, chiến lực yêu thú ở đây hơn xa cùng giai, mức độ nguy hiểm quá cao, ngươi vẫn đừng nên đi thám hiểm nữa.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, thu hồi Thiên Thu Bá Đao, cả người khôi phục vẻ bình thường, nói:
– Không sao, Phi Vũ huynh tự mình tìm một chỗ tu luyện đi, như vậy xin cáo từ.
Ánh mắt của hắn dừng ở phương hướng con thỏ kia đào tẩu, bộ dạng tâm tư trùng trùng điệp điệp, hóa thành một đạo quang mang bay đi.
Đặng Phi Vũ tựa hồ nhìn ra tâm tư Lý Vân Tiêu, trong lòng cả kinh, cũng vội đuổi theo, nói:
– Vân thiếu không phải là muốn đuổi theo con thỏ kia đấy chứ?
Lý Vân Tiêu cười ha ha, nói:
– Đúng vậy. Phi Vũ huynh cũng nên biết, Lôi Quyết mà Lục Giản Bác cho của ta cần ít nhất năm loại lôi đình tuyệt cường mới được, lôi đình mà vừa rồi con thỏ này mới thi triển tuyệt đối rất thích hợp.
Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng Đặng Phi Vũ vẫn chấn động, sợ hãi nói:
– Lôi điện mặc dù không tệ, nhưng phải có mạng dùng mới được a!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
– Ta tự có biện pháp.
Thần sắc Đặng Phi Vũ âm trầm bất định, cắn răng nói:
– Đã như vậy thì ta liền liều mình cùng quân tử, để báo ơn cứu mạng của Vân thiếu lúc trước vậy.