Khương Nhược Băng ngây ngốc một chút, chỉ thấy hai tên nam tử chẳng biết lúc nào lại xuất hiện trước mặt mình, trực tiếp ngồi xuống ở đối diện.
Hai người tướng mạo lộ ra vẻ yêu dị, khiến người vừa nhìn đã có cảm giác rét run trong lòng, mà một người trong đó lại khiến nàng có cảm giác dường như từng quen biết.
Khương Nhược Băng cảnh giác lên, quát:
– Các ngươi là ai? Ta có cho các ngươi ngồi xuống sao?
Người giống như từng quen biết kia khẽ cười nói:
– Có bằng hữu từ phương xa tới lại đón tiếp như vậy, Nhược Băng tiểu thư, mấy năm không gặp, giờ đã trổ mã trở thành tuyệt sắc nhân gian rồi.
Khương Nhược Băng lắp bắp kinh hãi, người này mình quả nhiên đã từng thấy qua, ngay cả sau khi dịch dung mình cũng có thể nhận ra, nàng cau mày nói:
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Người nọ cười nói:
– Ba năm trước ta theo gia phụ đi vào thành Hồng Nguyệt, được Khương thành chủ triệu kiến, đã từng có duyên gặp mặt Nhược Băng tiểu thư một lần đấy.
Trên mặt Khương Nhược Băng lộ ra một tia suy ngẫm, đột nhiên nói:
– Ngươi là Đường Kiếp, công tử Đường Kiếp của Tứ Cực Môn.
Đường Kiếp cười to nói:
– Ha ha, xem ra ta làm người còn không quá thất bại. Cuối cùng cũng khiến tiểu thư nhớ ra rồi.
Khương Nhược Băng lạnh lùng nói:
– Nhớ được thì đã sao, ngươi tới thành Hồng Nguyệt hẳn cũng là đến luận võ chọn rể sao?
Đường Kiếp cười nói:
– Có ý nghĩ này, một lần hành động đánh bại hào kiệt thiên hạ, ngẫm lại liền khiến người hưng phấn không thôi, nhiệt huyết sôi trào a. Vào thời điểm quan trọng thế này, Nhược Băng tiểu thư vậy mà chạy loạn khắp nơi, bộ dạng lại tràn đầy tâm sư. Ha ha, không biết ta có thể giúp được gì không?
Khương Nhược Băng trong nội tâm khẽ động, vội hỏi:
– Đúng rồi, ngươi là công tử Tứ Cực Môn, chắc hẳn cũng có chút bổn sự, có thể giúp ta thoát khỏi thành Hồng Nguyệt không?
Đường Kiếp sững sờ tại chỗ, không thể tưởng được lại là yêu cầu đó, hắn cũng lập tức đoán được toàn bộ câu chuyện trong đó, cười khổ nói:
– Đây không phải là muốn ta bị thành Hồng Nguyệt đuổi giết sao?
Khương Nhược Băng nói:
– Ngươi có thể lấy ta để áp chế, bọn hắn không dám truy giết ngươi đâu.
Đường Kiếp một hồi cháng váng đầu, đột nhiên người bên người mở miệng nói:
– Có thể. Nhưng phải có điều kiện trao đổi.
Đường Kiếp giật mình nói:
– Thương đại nhân, không thể việc này quá…
– Tốt, đồng ý.
Khương Nhược Băng đại hỉ, vội vàng cắt đứt lời Đường Kiếp:
– Ngươi muốn điều kiện gì cứ việc nói
Người nọ đúng là Thương, khẽ cười nói:
– Mang bọn ta đi địa lao thành Hồng Nguyệt cứu người, chỉ cần cứu đồng bọn của chúng ta ra, liền lập tức mang ngươi đi.
– Địa lao cứu người?
Khương Nhược Băng cả kinh, sợ hãi nói:
– Các ngươi… Các ngươi là Tử Thần Bát Tượng sao?
Thương lắc đầu nói:
– Ta không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng bằng hữu của ta bị giam chung với Tử Thần Bát Tượng trong địa lao.
Đường Kiếp cuống quít nói:
– Thương đại nhân, ngàn không được, nếu mang nàng đi, sẽ bị thành Hồng Nguyệt đuổi giết khắp thiên hạ mất.
Thương cười nói:
– Chúng ta đi cướp ngục, không phải cũng sẽ bị đuổi giết sao? Thuận tiện mang nàng một đoạn thì đã sao?
Đường Kiếp thoáng cái nghẹn lời, nói:
– Cái này…
Khương Nhược Băng hồ nghi nhìn thoáng qua hai người, hừ lạnh nói:
– Cướp địa lao thành Hồng Nguyệt, ngươi cho rằng các ngươi là Phong Hào Võ Đế sao? Cho dù ta mang bọn ngươi đi, cũng là có đi không về, giao dịch này ta thua lỗ. Không bằng các ngươi trước nghĩ biện pháp dẫn ta ra khỏi thành, ta liền nói cho các ngươi biết chỗ địa lao cùng với các loại phòng ngự.
Thương cười nói:
– Hiện giờ cường giả Võ Đế ở trong hư không giám thị ngươi đã có ba người, muốn mang ngươi đi ra ngoài tất nhiên sẽ kinh động phòng ngự toàn bộ thành trì, huyết chiến là không thiếu được. Chúng ta còn cứu người thế nào nữa? Ngươi chỉ cần dẫn đường là được, cho dù chúng ta thất bại, ngươi cũng không lỗ gì cả.
Khương Nhược Băng cả kinh, không khỏi nhìn kĩ người trước mắt này thêm vài lần…, ít nhất nàng cũng không phát hiện mình bị người giám thị, nàng hoài nghi nói:
– Ngươi thực có nắm chắc cứu được người còn có thể mang ta đi sao?
Thương nói:
– Mục đích của ngươi chẳng qua chỉ là đào hôn mà thôi. Nếu chiêu này không được, còn có hạ chiêu. Ta vốn định để Đường Kiếp đi tham gia thi đấu lôi đài này, chỉ cần hắn đoạt được đệ nhất, đến lúc đó ngươi lại cự tuyệt hắn là được, hắn tuyệt sẽ không dây dưa, xem như là hậu chiêu đề phòng bất trắc, ngươi cảm thấy thế nào?
Khương Nhược Băng không tin nói:
– Chỉ bằng hắn cũng có thể thắng được sao?
Đường Kiếp cười lạnh một tiếng, nói:
– Trong những người cùng thế hệ trong thiên hạ, ngoại trừ Lý Vân Tiêu kia ra, ta thật sự không để vào mắt.
Khương Nhược Băng ngạc nhiên nói:
– Ngươi cũng biết Lý Vân Tiêu sao?
Nàng trầm tư nói:
– Tốt ta liền mạo hiểm thử một lần, vì hạnh phúc của mình, liều mạng.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ kiên quyết, một bộ thấy chết không sờn.
Trên mặt Thương lộ ra vẻ vui mừng nói:
– Đường Kiếp, đã có Nhược Băng tiểu thư tương trợ, ngươi liền tự hình động một mình đi. Chuyện cứu người mình ta là được, nhiều hơn ngươi ngược lại cũng chỉ là gánh nặng.
Đường Kiếp gật đầu nói:
– Tốt, vậy xin Thương đại nhân tự mình cẩn thận. Ta cũng đúng lúc muốn xem thử hào kiệt thiên hạ, xem thử đám Bắc Vực tứ tú Đông Vực thất tinh gì đó rốt cục có thực lực gì, có thể khiến ta có hứng thú đánh một trận không, ha ha.
Hắn đối với lực lượng của mình tràn ngập tự tin, nhịn không được cười to không thôi. Người trong tửu lâu đều liếc mắt nhìn qua, đều tưởng rằng hắn bị điên.
Thương cười nói:
– Việc này không nên chậm trễ, đi thôi.
Hắn vươn tay ra, ở trên không mặt bàn nhẹ nhàng hóa thành một đạo vòng tròn thanh sắc, hồ quang lóe, như nụ hoa tách ra, ba người bỗng nhiên biến mất.
Lần này liền khiến người trong tửu lâu giật mình không thôi, chủ tửu quán vội vàng chạy tới, nhìn chung quanh một hồi, nổi giận mắng lớn:
– Trời đánh a, trời còn chưa trả đã chạy rồi, lại dám uống rượu chùa của lão tử, cầu các ngươi sinh con ra không có lỗ đít a!
Hắn đang hùng hùng hổ hổ, đột nhiên không gian trước mắt uốn éo, lập tức hiện ra ba đạo nhân ảnh, đều lộ vẻ mặt kinh hãi nhìn qua cái bàn trống không kia, thần sắc khiếp sợ dị thường.
– Lão bản, ba người vừa rồi đi đâu rồi?
Một người trong đó nhịn không được hỏi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Lão bản sững sờ, lập tức hét lớn:
– Ta biết rồi, các ngươi quen ba người kia có phải không? Bọn hắn ngay cả tiền cũng chưa trả, các ngươi nếu đã biết, vậy thì mau trả tiền đi.
Tên còn lại ngưng giọng nói:
– Ngay cả chúng ta cũng mất dấu, lão bản này sao có thể biết được.
Hắn tâm hoảng ý loạn tiện tay nắm lão bản kia lên, trực tiếp quăng ra ngoài cửa, liền hóa thành một chấm đen biến mất nơi phía chân trời.
Khách nhân trong tửu điếm thoáng cái đều toát ra mồ hôi lạnh ra, ngượng ngùng ngậm miệng lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nữa.
Cuối cùng người nọ lau mồ hôi lạnh, nói:
– Chuyện gì xảy ra? Vậy mà hoàn toàn mất đi bóng dáng? Một chút khí tức cũng không lưu lại, điều này sao có thể?