Thôi Bác kinh nộ liên tục, từng đạo từng đạo kình khí từ trên người hắn hiện lên, tức giận nói:
- Lão thái bà, nếu như tổn thương con trai của ta, ta sẽ để tất cả mọi người của Thiên Nhất Các các ngươi ở đây chôn cùng.
Cao thủ Vạn Bảo lâu dốc toàn bộ lực lượng, trong nháy mắt vây nhốt toàn bộ người Thiên Nhất Các, đại chiến động một cái liền bùng nổ.
Trong lòng Tu Đan Hà cả kinh, nếu thật động thủ, ngoại trừ nàng chắc chắn toàn thân trở ra, những đệ tử môn nhân còn lại sợ là toàn bộ chôn thây ở đây. Ở dưới uy thế đầy trời kia, rốt cục thoáng mềm, chỉ bất quá tức giận không giảm nói:
- Con trai của ngươi là người, đệ tử ta liền không phải là người sao?
Thôi Bác lạnh giọng nói:
- Ta nói lại lần nữa, con trai của ta là vì cứu đệ tử của ngươi, bằng không hiện tại đệ tử của ngươi đã sớm bị Lý Vân Tiêu đùa chết.
Tu Đan Hà cả kinh, nhìn khuôn mặt của Thôi Bác như ngân sương, nội tâm bất giác có chút tin tưởng.
- Thôi Lâu chủ đại nhân, không cần sợ Thiên Nhất Các bọn họ, Lý Vân Tiêu ta tuyệt đối không phải người vong ân phụ nghĩa, ta với Vạn Bảo lâu các ngươi cùng sinh tử, nhất định phải bức lão thái bà kia thoả hiệp, cứu ân công.
Lý Vân Tiêu một mặt nghĩa chính ngôn từ nói, hai mắt căm tức nhìn Tu Đan Hà, hầu như phun ra lửa, quát lên:
- Lão thái bà, thức thời liền thả ân công xuống, sau đó mang theo người Thiên Nhất Các các ngươi quỳ xuống nhận sai, nếu không Vạn Bảo lâu tuyệt sẽ không bỏ qua các ngươi.
- Oa oa oa đáng chết.
Lý Vân Tiêu trực tiếp kích thích Tu Đan Hà, nàng không còn tin Thôi Bác nói, giận dữ hét:
- Con trai của ngươi chấn thương đồ đệ của ta, hôm nay ta chỉ lấy chút công bằng, nhưng tuyệt không phải là Thiên Nhất Các ta sợ Vạn Bảo lâu các ngươi, chỉ là vì hôm nay thuật quyết, Tu Đan Hà ta nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
- Dừng tay.
Một luồng cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, Thôi Bác kinh nộ hét lớn một tiếng liền xông lên, nhưng đáng tiếc chỉ nhìn thấy Thôi Nguyên ở trong tay Tu Đan Hà trực tiếp phun ra một ngụm máu, cũng không biết là bị thương tích gì, sau đó thân thể liền chấn động bay ra ngoài.
- Một huyết trả một huyết, cực kỳ công bằng.
Tu Đan Hà lạnh lùng nói, trên người tỏa ra khí tức lăng liệt, tùy thời làm tốt bất kỳ chiến đấu gì.
- Vẫn đúng là làm ói ra một ngụm huyết, lão thái bà kia thật có gan.
Lý Vân Tiêu mặt mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, khoa trương nói:
- Đến đến, tất cả mọi người vỗ tay đi.
Người Thiên Nguyên thương hội, trên mặt người người đều lộ ra ý cười, giơ ngón tay cái lên, đồng thời cười nói:
- Hay hay.
Tu Đan Hà nhìn dáng dấp kia của Lý Vân Tiêu, lập tức cảm thấy có chút không ổn, trái tim chìm xuống, đột nhiên quát lên:
- Đồng Tu, Đồng Tu đâu.
Đồng Tu bị Lý Vân Tiêu đánh bay, cũng không dám bất cẩn nữa, ở rất xa ngồi xếp bằng trên đất điều tức, nếu như lại không nhìn thương thế, thuật quyết lần này sợ là thật sự phiền phức, đến thời điểm Đại trưởng lão tức giận không phải là hắn có thể gánh chịu.
Ai biết lại xảy ra đại sự như thế, hắn chưa kịp phản ứng cùng giải thích, bên kia Thôi Nguyên đã bị Tu Đan Hà một chưởng chấn thương, giờ khắc này nghe Đại trưởng lão gọi mình, đã sợ đến hai chân run rẩy, không có khí lực đứng lên, trên mặt một trận trắng xám, tựa hồ đã dự đoán đến hậu quả.
- Đại trưởng lão gọi ngươi.
Một tên đệ tử thấy sắc mặt hắn trắng bệch, cho rằng hắn vẫn là thương thế quá nặng, hảo ý đi qua giúp đỡ nâng hắn.
Cái trán Đồng Tu tất cả đều là mồ hôi lạnh, nếu nói ra chân tướng, không cẩn thận sẽ bị đánh chết tại chỗ, ấp úng một trận, mới che giấu nói:
- Vừa nãy tình huống quá mau, ta cũng không thấy rõ ràng đến cùng là ai xuất thủ thương ta, hẳn là... Hẳn là Lý Vân Tiêu đi...
Hắn lén lút liếc mắt nhìn Tu Đan Hà thay đổi sắc mặt, vội vàng nói:
- Sau khi Thôi công tử xuất thủ, ta liền nghĩ thầm, lần này liền buông tha Lý Vân Tiêu, không nghĩ tới hắn sẽ ở trong bóng tối thừa dịp ta chưa sẵn sàng xuất thủ. Ta hảo ý tha cho hắn một mạng, hắn dĩ nhiên ân đền oán trả, đều do ta bất cẩn rồi, thực sự không oán được Thôi công tử, chỉ có thể trách Lý Vân Tiêu quá giảo hoạt.
Phụ tử Thôi Bác nghe được mà một bụng oán khí, sắc mặt tái xanh, mạnh mẽ nhìn chằm chằm Đồng Tu. Đồng Tu cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hai người.
Tu Đan Hà nghe xong sắc mặt vô cùng khó coi, trầm giọng nói:
- Mặc dù là Lý Vân Tiêu đê tiện gây nên, nhưng nói cho cùng, vẫn là bởi vì Thôi Nguyên xuất thủ mới dẫn đến đệ tử ta bị thương, ta trừng phạt một chút cũng không tính cái gì. Muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn quản việc không đâu.
Đồng Tu đã đi ra nói dối, mà Lý Vân Tiêu chắc chắn sẽ không giúp bọn họ, Thôi Bác cùng Thôi Nguyên một bụng oán khí chỉ có thể tự mình nuốt, thầm trách mình xác thực quản việc không đâu, sớm biết như vậy, vừa nãy trực tiếp để Lý Vân Tiêu đùa chết hắn cho rồi.
- Được, rất tốt.
Thôi Bác lạnh lùng phun ra mấy chữ, khí tức trở nên dị thường lạnh lẽo, ánh mắt nhìn mọi người Thiên Nhất Các không còn bất kỳ biểu lộ, oán thù này xem như đã kết.
Người xung quanh cũng không biết vì lẽ gì, bất quá nhìn hai đại thương hội kết thù, là có người vui mừng có người ưu.
Chí ít người Kim Tiền Bang là rất hài lòng, Trương Sùng cười nói:
- Oan gia nên cỡi không nên kết, tất cả mọi người có đệ tử bị thương, việc này liền coi như thôi đi. Bất quá.... Vạn Bảo lâu thương là Thôi công tử, Thiên Nhất Các các ngươi thương chỉ là đệ tử bình thường, thân phận vẫn có chênh lệch. Cần trưởng lão, ta nhìn ngươi vẫn là không phải, nói lời xin lỗi đi.
Hắn nói nhìn như là khuyên can, nhưng nghe ở trong tai mọi người đều cảm thấy là lạ, có mùi vị âm mưu.
Quả nhiên, Tu Đan Hà nghe xong nhất thời giận dữ nói:
- Nhi tử của Thôi Bác là người, đệ tử ta liền không phải là người sao?
Trương Sùng vội hỏi:
- Cần trưởng lão ngươi hiểu lầm, ta chỉ nói là thân phận có khác biệt. Còn nữa, Vạn Bảo lâu là người chủ trì song quyết, chúng ta đều phải tuân thủ quy củ của bọn họ mới phải. Đệ tử của ngươi xuất thủ trước, bọn họ đứng ra can thiệp là có đạo lý.
Tu Đan Hà lạnh lùng nói:
- Quy củ của bọn họ? Thương Minh từ trước đến giờ bằng vào bảy đại thành viên chúng ta dẫn đầu, lúc nào lấy Vạn Bảo lâu bọn họ độc tôn? Ta là hết lần này tới lần khác không tin quy củ này.
Người bốn phía tất cả đều quay cuồng, Trương Sùng khuyên can là càng khuyên mâu thuẫn càng sâu, người tinh tường nhìn ra được hắn đây là cố ý, mà Tu Đan Hà hoàn toàn chính là cái chày gỗ, trời sinh thiếu hụt thông minh, cũng không biết Thiên Nhất Các làm sao sẽ phái nàng đi ra dẫn đầu.
Ngay cả Thôi Bác cũng cau mày, tuy rằng hai phái kết thù hận, nhưng hắn dù sao cũng là Vạn Bảo lâu phó Lâu chủ, nhất định phải lấy lợi ích của thương hội làm trọng, nếu như nháo đến hai phái hỗn chiến, hoàn toàn không hợp ích lợi của bọn họ, ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng, đột nhiên một tiếng cười to truyền đến.