Lý Vân Tiêu nói:
– Đây là phủ khố của Lý gia chúng ta, toàn bộ chuyển tới. Dùng được thì dùng, không dùng được, đến thời điểm ta trả lại.
Cổ Vinh âm thầm tặc lưỡi, Lý gia chính là quân đội đệ nhất đại lão của Thiên Thủy quốc, trực tiếp chuyển không phủ khố...
Ngay ở thời điểm hắn thất thần, Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Lần này trong các đan dược cần luyện chế có mấy đồ vật chí dương, bằng vào hồn lực của ta hiện nay sợ là khó có thể khống chế. Mặc dù kỹ xảo lại xuất sắc, cũng tuyệt đối không thể thay thế tác dụng của hồn lực, vì lẽ đó lần này bế quan, chuyện thứ nhất chính là thăng thành cấp hai Thuật Luyện Sư, ngươi cùng ta, đều phải thăng cấp!
Cổ Vinh nghiêm mặt, loại dáng dấp cúi đầu khom lưng kia nhất thời biến mất không còn tăm hơi, trong đôi mắt lập loè ra ánh sáng chỉ Thuật Luyện Sư mới có, lớn tiếng đáp:
– Vâng, Vân thiếu!
– Ừ.
Lý Vân Tiêu hết sức hài lòng thái độ của hắn nói:
– Ngươi cứ tùy tiện, ta trước tiên đi uống chén trà.
Cổ Vinh:
–...
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu bế quan, Thiên Thủy quốc phát sinh một việc lớn.
Lý gia tộc trưởng Lý Thuần Dương nguyên tưởng rằng bị Lý Dật khống chế đột nhiên kiêu căng xuất hiện, không chỉ lại nắm đại quyền của Lý gia, hơn nữa trực tiếp tuyên bố Lý Dật là gian tế địch quốc, hạ lệnh truy nã toàn quốc, phàm có người chứa chấp hoặc bao che, giết chết không cần luận tội!
Hắn kiêu căng xuất hiện làm cho quân giới vẫn âm trầm chấn động, hắn dường như một lần nữa truyền vào sức sống, bắt đầu nhiều lần xuất hiện ở trên triều chính, khiến người ta suy đoán không ngớt.
Hơn nữa lão gia tử còn mượn cơ hội càn quét dư đảng của Lý Dật, đem mấy vị quan to trong triều đình càn quét một lần. Mấy vị quan to này không có chỗ nào mà không phải là ở lúc lão gia tử bế quan chống đỡ Lý Dật, chèn ép trực hệ Lý gia. Trong đó có mấy người ngăn cản Lý gia xét nhà bị đánh chết tươi, thi thể vứt cho chó ăn. Lần này triệt để chấn động cả triều văn võ.
Trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, nguyên bản cũng không có thiếu đại quan ở thời điểm lão gia tử tập nã Lý Dật, dồn dập bẩm tấu lên hoàng đế, sau khi có vài tên bị đánh chết, thi thể kéo ra chợ bán thức ăn cho chó ăn, toàn bộ triều chính nhất thời yên tĩnh lại, không có người nào dám lên tiếng.
Toàn bộ quốc gia tựa hồ như ngầm đồng ý hắn làm bừa, đem hết thảy địch đảng của mình đánh đánh, cướp cướp, lúc này mới dần dần lắng xuống. Nhưng nhân vật chính Lý Dật của toàn bộ sự việc, lại giống như hoàn toàn biến mất, chưa từng xuất hiện.
Tể tướng phủ, Lam gia tiểu viện.
Đương triều tể tướng, Tể tướng Lam Hoằng đang uống chè thơm, nghe thủ hạ báo cáo.
– Một nhà Lễ bộ Thị lang Trương Bách Thịnh bị đánh chết bảy người, cướp đi tài sản giá trị bảy triệu kim tệ. Trong đó chết chính là tiểu thiếp thứ sáu của Trương Bách Thịnh, còn có một cháu ngoại trai của hắn, cùng với năm gia đinh. Gãy chân đứt chân bị trọng thương có hai mươi ba người, vết thương nhẹ hơn trăm người, Trương Bách Thịnh cũng bị cắt đứt một cái chân trái.
Bên người Lam Hoằng có một nam tử hoa phục, là trưởng tử của hắn, cũng chính là phụ thân của Lam Huyền cùng Lam Phi, Lam Quang tức giận nói:
– Cha, lẽ nào để lão thất phu kia tùy ý làm bậy sao. Tùy ý đánh giết trọng thần triều đình, chẳng lẽ hắn muốn tạo phản sao?
Lam Hoằng thả chén trà trong tay xuống, ánh mắt lại cười nói:
– Lam Quang a, ánh mắt của ngươi vẫn quá nông cạn, nhìn không đủ sâu. Nếu Lý Thuần Dương thật sự muốn tạo phản, thì sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn nữa hiện tại chỉ là kiếm chút con ruồi con kiến đánh, không quan hệ đại cục.
Lam Quang nói:
– Lẽ nào hắn chỉ là vì phát tiết oán khí khi mình bị giam cầm?
Lam Hoằng hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Lam Quang nói:
– Ngươi thật sự cho rằng lão thất phu kia dễ dàng bị giam cầm như thế? Tám phần mười là chính hắn tương kế tựu kế, cố ý ẩn giấu một quãng thời gian, nhìn rõ thế cục trước mắt. Đồng thời cũng đem kẻ địch ẩn giấu ở trong bóng tối của Lý gia tìm ra, lại tiện thể phát tài, mấy ngày qua, hắn xét nhà thu được kim tệ, sợ là có hơn trăm triệu đi.
– Nhiều như vậy!
Lam Quang sợ hết hồn, thất thanh nói:
– Lẽ nào bệ hạ liền mặc kệ sao?
– Quản? Hừ!
Lam Hoằng lạnh lùng nói:
– Bệ hạ đã già, còn làm được chuyện gì? Hơn nữa bệ hạ cũng là đang chờ, hắn cũng muốn nhìn một chút, Lý Thuần Dương đến cùng muốn làm cái gì. Như không ngoài dự liệu của ta, muộn nhất ngày kia, Lý Thuần Dương sẽ đem hơn phân nửa tài sản vơ vét sung vào quốc khố.
Lúc này Lam Quang mới chợt hiểu nói:
– Nói cũng phải, những năm gần đây Lý gia vẫn bị bệ hạ áp chế, đặc biệt ở trên tài chính ức chế phi thường lợi hại! Lý gia là hàng năm thu không đủ chi, khà khà, cũng chính là thừa cơ hội này bổ sung một ít của cải. Nhưng hơn trăm triệu kim tệ số lượng quá khủng bố, nếu hắn không giao lên một nửa, bệ hạ làm sao có thể yên tâm đây.
Lam Hoằng nhấp một ngụm trà, ánh mắt càng ngày càng vẩn đục, tự lẩm bẩm:
– Lão thất phu kia vào lúc này nhảy ra, chẳng lẽ hắn đã thấy rõ tình thế? Làm sao có thể, vì sao ta lại không thấy được?
Lam Quang nói:
– Cha, ngươi nói thế cuộc, chẳng lẽ là...
Lam Hoằng giơ tay lên đánh gãy hắn, lạnh lùng nói:
– Ngươi cho rằng vì sao bệ hạ bỏ mặc hắn hồ đồ? Chỉ vì chút kim tệ kia? Hừ, lẽ nào ngươi không có phát hiện, lão thất phu Lý Thuần Dương kia đối phó những người này, ngoại trừ cùng Lý gia có quan hệ ra, còn lại đều là người của đại vương tử sao!
Chi!
Lam Quang sợ hết hồn, từ ghế ngồi bật lên, sắc mặt nghiêm túc nói:
– Ngài là nói Lý Thuần Dương đã đứng thành hàng? Trước đây không phải hắn chống đỡ đại vương tử sao?
Lam Hoằng nói:
– Trước đây chỉ là thiên về đại vương tử mà thôi, cũng giống như chúng ta vậy, nếu thế cuộc không thể sáng tỏ, là sẽ không dễ dàng thành hàng. Hơn nữa Lý gia suy yếu là sự thật không thể chối cãi, lần này sự kiện của Lý Dật, há không phải là đá thử vàng tốt nhất đối với Lý gia sao. Chỉ cần Lý Thuần Dương ngã xuống, lại ngăn chặn Lý Trường Phong, Lý gia liền xong không thể nghi ngờ! Lý Thuần Dương nhìn rõ ràng, bệ hạ cũng nhìn rõ ràng, vì lẽ đó Lý Thuần Dương càng không nên dễ dàng đứng thành hàng như thế mới đúng! Hắn đến cùng đang suy nghĩ cái gì đấy? Chẳng lẽ có tin tức gì chúng ta không biết?
Lam Quang cũng nghĩ mãi mà không rõ:
– Theo lý thuyết đại vương tử phần thắng càng lớn mới đúng, hơn nữa cũng là lòng người hướng về.
Lam Hoằng trầm tư nói:
– Chẳng lẽ hắn muốn được ăn cả ngã về không đánh cược một lần? Nếu phụ tá Tần Nguyệt đăng cơ thành công, vậy hắn không thể nghi ngờ là đệ nhất công thần, Lý gia liền có thể tiếp tục hưng thịnh trăm năm! Hừ hừ, Lý Thuần Dương, thật đúng là có khí phách a, nếu thua, sợ là sẽ vạn kiếp bất phục!
Lam Quang nói:
– Cha, vậy chúng ta có hành động hay không?