°ĐIỆN CHẤP NHẬN°
"To gan! Nhầm lẫn dược liệu, gặp chuyện không báo, hại phụ huynh ta dùng Bách Thảo Tụy đã vô dụng!"
Cung Tử Vũ nghe được tin tức này thì vô cùng phẫn nộ, suy nghĩ muốn giết Giả quản sự cũng có rồi, phụ huynh của hắn vốn không phải chết nhưng vì sự sơ xuất này gián tiếp hại phụ huynh hắn trúng độc mất mạng, nói ra có thể không hận sao!!!!
Cái hạ nhân kia bị bộ dáng phẫn nộ này của Cung Tử Vũ dọa sợ, cả người run rẩy, liên tục đập đầu lên mặt đất
"Chấp Nhận đại nhân, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân, tiểu nhân cũng không nghĩ đến chuyện sẽ trở nên như thế này, chuyện nhập thuốc từ trước tới nay đều là Giả quản sự phụ trách, tiểu nhân chỉ là một người làm việc vặt mà thôi"
Nghe lời tên hạ nhân kia nói, trong nháy mắt mọi người dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Giả quản sự, trong lòng suy nghĩ về lời của hạ nhân kia
Đúng như những gì hạ nhân kia nói, chuyện nhập thuốc này từ trước đến nay đều là do Giả quản sự phụ trách, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện sai lầm mà hét lần này tới lần khác lại trùng hợp trong mấy ngày này xảy ra vấn đề
Giả quản sự cũng xem như một người có kinh nghiệm, Linh Hương Thảo và Thần Linh Hoa mặc dù giống nhau nhưng ông ta làm việc nhiều năm như vậy thì không có khả năng loại chuyện cơ bản này cũng không phân biệt được, vậy khả năng chính là... bị người sau khiến!
Hoa trưởng lão tính khí nóng nảy, lúc này đã vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt giận dữ nhìn Giả quản sự
"Nói! Là kẻ nào sai khiến ngươi đổi Thần Linh Hoa trong Bách Thảo Tụy của Chấp Nhận cùng thiếu chủ thành Linh Hương Thảo!!?!"
"Lão nô..."
Giả quản sự ấp úng, thần sắc phức tạp nhìn Cung Viễn Chủy một cái, nhìn ông ta như thế thì Phượng Thần Hy trong lòng có đế, vô thức che trước mặt Cung Viễn Chủy
Cung Viễn Chủy cũng chú ý tới động tác của nàng, nhìn nàng khó hiểu, còn Phượng Thần Hy thì chỉ chú ý tới Giả quản sự căn bản không để ý tới ánh mắt của thiếu niên
Quả nhiên...
"Người ra lệnh cho lão nô đổi Thần Linh Hoa cần dùng trong việc điều chế Bách Thảo Tụy thành Linh Hương Thảo là... là..."
"Là Chủy công tử - Cung Viễn Chủy"
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình, Cung Viễn Chủy bị tố cáo cũng trợn to mắt
"Lão già khốn khiếp, ngươi nói láo cái gì đấy!!?"
Cung Viễn Chủy tức giận, tiến lên xách cổ áo Giả quản sự, mấy ngày nay là thế nào, một người lại một người đều tới oan uổng hắn, nghĩ hắn dễ ức hiếp sao?
"Đừng tay!"
Cung Tử Vũ tiến lên ngăn cản Cung Viễn Chủy lại bị hắn ta đẩy ra, Hoa trưởng lão thấy cảnh như vậy thì cực kỳ tức giận
"Còn ra thể thống gì!?"
Cung Viễn Chủy tuy dừng lại nhưng vẫn chưa hết tức giận, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Giả quản sự
"Ai sai khiến ngươi vu oan cho ta!? Nói!"
Phượng Thần Hy lúc này tiến lên kéo tay Cung Viễn Chủy lại, nhẹ giọng
"Chủy công tử..."
Cung Viễn Chủy nhìn Phượng Thần Hy một cái, cuối cùng ngoan ngoãn lui xuống
Cung Thượng Giác đứng một bên vừa định ngăn cản Cung Viễn Chủy thì kinh ngạc, đệ đệ vậy mà lại nghe lời nữ nhân này như vậy? Hắn mới đi có mấy ngày mà quan hệ của hai người đã thân thiết như vậy?
Đừng nói Cung Thượng Giác, Phượng Thần Hy hậu tri hậu giác bản thân vừa làm cái gì cũng rất kinh ngạc, lúc nãy nàng không chỉ theo bản năng đi chắn trước mặt Cung Viễn Chủy, lại còn lo lắng hắn lỗ mãng bị thương? Nàng lúc nào thích lo chuyện bao đồng như vậy?
Mấu chốt nhất là vị Chủy công tử tính cách ác liệt, độc mồm độc miệng chỉ nghe lời ca ca này lại nghe lời của nàng?
Khi Phượng Thần Hy đang trầm ngâm suy nghĩ, giọng nói khóc lóc sợ hãi của Giả quản sự đã lôi nàng về thực tại
"Chủy công tử ra lệnh, lão nô chỉ nghĩ công tử lại nghiên cứu ra một phương thuốc tốt hơn nên mới có sự thay đổi, lão nô không biết cố Chấp Nhận cùng thiếu chủ là vì nó bỏ mạng, không thì có cho lão nô cả vạn lá gan, lão nô cũng không dám làm như thế, mong các trưởng lão suy xét"
Cung Viễn Chủy một mặt ủy khuất nhìn về phía Cung Thượng Giác
"Ca ca, ta không làm chuyện đó, tất cả đều là do tên Cung Tử Vũ mua chuộc tên nô tài khốn nạn này vu oan ta"
Cung Thượng Giác dĩ nhiên là tin tưởng Cung Viễn Chủy nhưng hiện tại đang công khai giằng co, trong ngôn ngữ không được hướng về bất cứ bên nào
"Viễn Chủy đệ đệ và Giả quản sự mỗi người nói một kiểu, không thể tin vào lời nói phiến diện, chuyện này rất hệ trọng, chi bằng đem Giả quản sự nhốt vào địa lao nghiêm hình thẩm vấn, để xem có người nào đang vu oan giá họa hay không"
Nghe vậy, Giả quản sự thần sắc hoảng sợ ngẩn đầu nhìn Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ cũng lớn giọng phản đối
"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn có cái gì mà thẩm vấn nữa? Hơn nữa, chính miệng ngươi nói không thể tin vào lời nói phiến diện, nếu muốn thẩm vấn thì phải để cả hai chứ?"
"Có thể, Viễn Chủy đệ đệ giao cho ngươi, ngươi cứ thẩm vấn thoải mái"
Cung Thượng Giác cần cánh tay của Cung Viễn Chủy, lôi hắn về phía trước
Cung Tử Vũ lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Cung Thượng Giác
"Chủy có đầy loại độc dược khiến người sống không bằng chết, việc giở trò bức cung đổi trắng thay đen cũng có thể lắm chứ"
Cung Thượng Giác vẫn rất bình tĩnh đáp lại Cung Tử Vũ
"Bọn ta dùng hình dùng độc thẩm vấn thế nào thì các ngươi cứ việc dùng hình dùng độc thẩm vấn như thế, nếu không có độc thì ta sẽ bảo Chủy Cung mang qua cho ngươi"
Cung Viễn Chủy đứng một bên nghe Cung Thượng Giác, ánh mắt không thể tin nhìn hắn, nghe được ca ca cứ thế đem bản thân giao ra thì ủy khuất đến rơi lệ
Phượng Thần Hy thấy Cung Viễn Chủy ủy khuất rơi lệ thì lặng lẽ lôi hắn ra phía sau, nàng chỉ là một ngoại nhân, Cung Môn đang xử lý 'việc nhà', nàng không có tư cách xen mồm vào
Dư quang nhìn về phía Giả quản sự đang đứng ngồi không yên, trực giác nàng cảm giác không tốt
Quả nhiên...
Chỉ thấy Giả quản sự thoáng chốc trừng lớn mắt, đột ngột đứng dậy, cổ tay ông ta xoay chuyển, mấy cái ám khí từ trong ống tay áo của ông ta bay ra bắn về phía các trưởng lão cùng với Phượng Thần Hy cách ông ta gần nhất
"Cẩn thận!"
Phượng Thần Hy ánh mắt ngưng lại, vừa mới chuẩn bị hành động thì cảm giác được có người kéo nàng về đằng sau
Nàng được Cung Viễn Chủy ôm vào trong ngực, những ám khí kia thì bắn về phía cột gỗ phía sau nàng
Bên phía trưởng lão, Cung Thượng Giác tay nhanh mắt lẹ rút bội đao bên hông đánh rớt toàn bộ ám khí
Giả quản sự lại nhân cơ hội ném một cái gì đó xuống mặt đất, chỉ nghe một tiếng nổ 'Đùng', sương mù từ vị trí vừa nãy của Giả quản sự truyền ra, một lát sau, toàn bộ điên Chấp Nhận đều là khói mù giày đặc
Phượng Thần Hy được Cung Viễn Chủy kéo đi, quanh chóp mũi đều là hương thảo dược cùng u hương đặc biệt trên người thiếu niên, nhất thời cả người đều ngốc không thể phản ứng lại
Thiếu niên nhíu mày nhìn bộ dáng ngốc ngốc này của nàng, ngoài miệng thì quở trách nàng, tay thì như xách gà con, kéo nàng lên chỗ xà nhà không có sương mù
"Ngươi không muốn sống nữa sao? Biết rõ Giả quản sự có vấn đề lại dựa vào hắn gần như vậy!?"
Phượng Thần Hy chớp chớp đôi mắt trong suốt, dường như nàng không nghĩ tới Cung Viễn Chủy sẽ lo lắng cho nàng, tâm thần không khỏi rung động
Sống lâu như vậy, chưa từng có ai thực sự quan tâm đến sinh tử của nàng
Kiếp trước khi còn nhỏ nàng chỉ biết muốn sống phải giết người, lần đầu tiên nàng giết người là lúc 3 tuổi, kí ức mới thành hình, ý thức chưa rõ ràng, tay cầm đao cũng chưa chắc vậy mà đã giết người, nàng không khóc không náo chỉ yên lặng mà lau qua máu ấm bắn lên mặt cùng với đón nhận đủ loại ánh mắt kinh ngạc, thán phục của người khác... nhưng không một ai tiến lên hỏi nàng có làm sao không
Lớn lên, trở nên mạnh mẽ rồi, mọi người chỉ dần thay đổi ánh mắt thành sợ hãi mà nhìn nàng, có thể không sợ hãi sao? Một con nhãi mới 15 tuổi mà cầm kiếm ám sát Thập đại cao thủ, đúng là một con quái vật mà
Sau khi tá thi hoàn hồn thì lúc nào cũng đối mặt với đám người 'bắt cóc đạo đức' của Hồng Mai Sơn Trang mà gả vào Cung Môn, thỉnh thoảng chỉ thuận miệng hỏi thăm như một nhiệm vụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao
Phượng Thần Hy lần đầu tiên cảm nhận cảm giác được người quan tâm lo lắng, đối phương còn là một thiếu niên chưa cập quan nữa
Nàng ngước mắt nhìn lại, thiếu niên mặc dù chưa cập quan lại cao hơn nàng gần một cái đầu, so với mấy ca ca của hắn thì không có sai biệt lắm, không biết thì chỉ sợ không ai nghĩ đệ đệ trước mắt này còn không có cập quan
Da thịt trắng noãn, tướng mạo tuấn mỹ nhưng mang vài phần non nớt khả ái, vừa nhìn là biết đây là một thiếu niên nhưng lại không có bộ dáng thiếu niên, suốt ngày mang theo bộ dáng ông cụ non, lúc cười thì có điểm bệnh hoạn lại thấm người
Phượng Thần Hy đánh giá thiếu niên trước mặt chỉ cảm thấy không ngờ đến, nàng hoàn toàn không nghĩ tới người đầu tiên trong cả hai kiếp đứng ra che chở nàng lại là một thiếu niên chưa cập quan
Rõ ràng chính hắn cũng là một đệ đệ mới lớn cần người bảo vệ
Thấy Phượng Thần Hy cứ nhìn hắn không nói chuyện, thiếu niên nhíu nhíu lông mày, đưa tay ra quơ quơ trước mặt nàng
"Choáng váng?"
Phượng Thần Hy : " . . . . . ."