9
Mây đen phủ kín bầu trời hoàng cung Đại Lương, mưa gió sắp ập đến.
Tiêu Trầm Châu bắt đầu điều tra lý do Hoằng vương không chết, nhưng bằng cách nào cũng không tra ra được.
Ai cũng biết việc này có lẽ chính là do Hoàng hậu nhúng tayy vào, nhưng không ai dám động tới.
Tất cả đều thay đổi, đa số võ tướng vốn người của Tiêu Trầm Yến, lại có nhiều người khâm phục ngưỡng mộ hắn, cũng tự nhiên về phe hắn.
Quá nửa số quan văn trong triều cũng dao động, mà ngay cả trong thiên hạ tình thế cũng thay đổi. Đệ giết huynh, vương hành thích vua, đều trở thành là để giúp Đại Lương an ổn xã tắc.
Điều này cũng không thể trách được người khác, chỉ có thể trách ta cùng Tiêu Trầm Châu đã tạo nghiệp quá nhiều.
Vương gia tướng quân ở bên ngoài chém chém giết giết, còn hôn quân cùng yêu phi ở trong cung tấu nhạc mua vui, thậm chí còn mang tiếng giết hại triều thần, ám sát Vương gia tướng quân.
Ngay cả khi hắn đã tử trận, cũng phải tổ chức tiệc mừng chiến thắng.
Như vậy thì làm sao thu phục được lòng người?
Mà ở trong tình thế như vậ, cũng ít nhiều là do Tiêu Trầm Châu thầm cho phép.
Hắn chẳng qua muốn thừa dịp này, một lưới quét sạch tất cả loạn thần tặc tử. Đợi khi những lời đồn đại bị dập tắt thì sách sử đều về phe kẻ thắng.
Tiêu Trầm Yến bắt đầu mỗi ngày đều tận khuya mới trở về. Hắn vừa về được một lúc, đang muốn nghỉ ngơi thì lại bị ta chủ động câu dẫn lên giường.
Nhìn xem, yêu phi chính là yêu phi, cho dù là ai cũng không thể kìm chế được.
Xong việc, ta và hắn lại hòa thuận hiếm thấy, hắn ôm ta, môi khẽ vẽ ra một nụ cười.
"Hoằng vương điện hạ...... Vì cái gì mà lại chọn ta? Thật sự chính là vì không muốn để cho Thẩm Vân Thư phải chịu nhục sao?" Ta như chú mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ mặt vào ngực hắn, đột nhiên rất muốn hỏi hắn điều này.
Hắn bất động, nhìn ta, rồi lại giống như đang nhìn một người khác, "Trinh phi nương nương ngày thường xinh đẹp, dáng điệu khi nhảy múa cũng có chút giống nàng."
"Giống ai?" Ta hơi ngẩn người, trong lòng không kìm được run lên.
Giống ai? Dáng vẻ của ta khi múa...... Giống ai?
Hắn được đà vuốt ve tay của ta, ánh mắt cũng trống rỗng, giống như nhớ lại ngày xưa ấy, "Vân Thư trước kia cũng vô cùng thích múa, mặc một bộ váy trắng như trăng, ở giữa trời mưa tuyết nhảy múa, trong như tiên nữ trong tuyết."
"Vốn là chỉ múa cho một mình ta xem, nhưng sau đó lại bị hoàng huynh nhìn thấy......"
Hắn chưa nói xong, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hắn hơi hoảng sợ, vội đứng dậy đi tìm thái y, để lại mình ta đang run rẩy nắm ngọc bội Tiêu Trầm Châu tặng.
Ta đã tưởng rằng ta và Thẩm Vân Thư khác biệt.
Thẩm Vân Thư dịu dàng nho nhã, ta cố tình kiêu ngạo bất thường.
Ta ngỡ rằng mình chính là nốt chu sa trong lòng Tiêu Trầm Châu.
Hóa ra lần đầu tiên gặp mặt, hắn cứu ta, chuộc ta ra chỉ vì dáng vẻ của ta khi nhảy múa có chút giống Thẩm Vân Thư?
Ta vẫn còn nhớ rõ, hắn nói rằng ngày đó hắn cứu ta, là do khi còn nhỏ hắn cũng từng bị phạt quỳ trong tuyết, nên thấy thương xót cho ta phải chịu cùng cảnh ngộ với hắn.
Khi đó hắn ánh mắt của hắn vô cùng cô độc, cô độc đến nỗi khiến trái tim của ta nhói đau.
Hoàng quyền tranh đấu, hoàng tử không được yêu quý, từ nhỏ đã phải lớn lên trong lãnh cung.
Trong đó trải qua không ít ánh mắt lạnh nhạt toan tính.
Giống như cùng cảnh ngộ, nên có một tia sáng cũng sẵn lòng cho ta, giúp ta cảm thấy ấm áp.
Vậy mà giờ đây, hóa ra…. Hóa ra, tất cả đều là gạt ta?
Có lẽ cũng không phải là lừa gạt, mà chẳng qua ngay từ đầu hắn thương hại ta cũng chỉ vì ta giống Thẩm Vân Thư.
Ta giống Thẩm Vân Thư thôi......
Ta cười ngu ngốc, nắm chặt ngọc bội như muốn bóp vỡ.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, ngấm vào tóc ta rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Khóc mãi, ta đến cả nước mắt cũng không còn để rơi ra nữa, phun ra một ngụm máu.
Không biết là do khí huyết ập vào tim, hay là chất độc ta truyền cho Tiêu Trầm Yến cũng đã bị ngấm vào trong miệng.
Nhưng cũng không quan trọng, Cái gì cũng không quan trọng nữa.
Chờ khi giết được hắn, ta cũng thành hoàng hậu, chính thê duy nhất của Tiêu Trầm Châu.
Giết được hắn xong, ta điều chỉnh thái độ đúng mực, sẽ giành lại được tất cả.