Màn đêm mờ ảo, đèn đuốc rực rỡ, đường phố đế đô sáng rực một góc trời.
Bắc Đường Yêu khoác lên người một chiếc áo choàng tím sang trọng hoa lệ, trước ngực đeo mảnh cẩm tú, kéo tay Ngu Vãn Ca đi qua con đường mà nhà nhà đều đã lên đèn.
Đối với một người chưa bao giờ ra khỏi cửa cung như Bắc Đường Yêu mà nói, mọi thứ đều trở nên mới lạ.
Một người vẫn luôn buồn bực, giờ phút này, đang bị hắn nắm chặt ở trong tay kéo đi.
Cuối cùng, tâm trí của nàng cũng đã để ý, nhìn quanh đường phố phồn hoa thịnh vượng này.
"Đó là cái gì vậy?" Ngón tay của Bắc Đường Yêu chỉ về nhóm người, tầng tầng lớp lớp đang bao vây xung quanh ở đằng xa.
"Là trò chơi tung hứng."
Dứt lời, Bắc Đường Yêu kéo nàng chen vào, trong đám đông có vài người nam nhân và nữ tử giang hồ, trong tay của mỗi người đều cầm một cây gậy lửa, trong tiếng reo hò sôi động của đám đông, họ nuốt chửng từng ngọn lửa vào trong miệng. Lát sau, một đốm lửa sáng rực được phun ra từ trong miệng họ, ngọn lửa như một đốm pháo hoa rực rỡ trong không trung, rồi dần dần biến mất.
Mà ở nơi khác, có một vòng lửa đang được trưng bày ở giữa không trung, vòng lửa ấy nhỏ bằng một chậu nước rửa mặt, và một người con gái thân hình mảnh mai đã nhay qua vòng lửa, sau vài lần nhào lộn, đã nguyên vẹn đứng trước mặt mọi người.
Ngu vãn Ca lặng lẽ đứng nhìn, tuy rằng sớm đã quá quen với những thủ đoạn lừa bịp của bọn họ, nhưng hiện tại, giữa cuộc sống đầy chật vật mưu mô gian khổ này, sự an nhàn hiếm có như thế, quả thật cũng khiến nàng có chút hoài niệm và luyến tiếc.
Bắc Đường Yêu quay đầu lại, nhìn thấy ngọn lửa ở trong mắt nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Nhìn ngắm một hồi, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được bao lâu, Bắc Đường Yêu đã đứng trước một gian hàng bán mặt nạ.
"Công tử.. mua một cái mặt nạ đi.."
Nhìn dãy mặt nạ được bày rực rỡ muôn màu, Bắc Đường Yêu sinh lòng tò mò, quay đầu nhìn Ngu Vãn Ca nói: "Vãn Vãn.."
Ngu Vãn Ca lướt nhìn qua một lần, cuối cùng cầm lấy một chiếc mặt nạ hình thỏ trắng đưa lên, rồi nói: "Cái này cho ngài, nó rất hợp với ngài đấy."
Bắc Đường Yêu ngơ ngác nhìn người con gái ở trước mặt: "Vãn Vãn.. Ta nhìn giống thỏ sao.."
Ngu Vãn Ca khẽ mỉm cười: "Rất giống."
Dứt lời, nàng liền chọn cho mình một chiếc mặt nạ hình búp bê mập mạp dễ thương, tay còn lại kéo lấy Bắc Đường Yêu, nói: "Đi thôi.."
Bắc Đường Yêu đeo chiếc mặt nạ hình thỏ màu trắng dễ thương ở trên đỉnh đầu, khóe miệng ủy khuất, để mặc Ngu Vãn Ca kéo đi, nói: "Vãn Vãn.. vì sao lại chọn chiếc mặt nạ này.."
"Bởi vì, thỏ yêu rất thích cắn người." Trong giọng điệu của nàng, còn mang theo tiếng cười nhàn nhạt.
Bắc Đường Yêu bắt kịp bước chân của người con gái: "Ta không phải là yêu quái cắn người, ta chỉ là yêu tinh muốn cắn Vãn Vãn thôi.. Cho nên, ta càng không giống thỏ.."
"Nói vậy, ta chính là thức ăn của ngài à?" Ngu Vãn Ca nhướng mày.
Bắc Đường Yêu nhất thời liền cứng họng, cả người có chút ngơ ngác: "Ừm.."
Trong ánh mắt của người con gái toát lên chút dịu dàng. Nàng chỉ cảm thấy người nam nhân đang đứng bên cạnh mình thật đáng nguyền rủa, bộ dáng của hắn quyến rũ đến chết người, như thể đang chờ người đến dày xéo một phen.
Một lúc sau, Bắc Đường Yêu kéo nàng đến trước một gian hàng bán đèn lồng, nhìn những chiếc đèn lồng nhỏ nhắn và tinh xảo kia, Bắc đường Yêu không suy nghĩ nhiều, liền chọn cho lấy một chiếc lồng đèn vẽ hoa sen nhiều màu đặt lên trên tay nàng.
Ngu Vãn Ca nhìn những món đồ trong tay củaBắc Đường Yêu, bất đắc dĩ nói: "Mua nhiều như vậy, sẽ không mang về hết được."
Mặc dù ngoài miệng, hắn đáp ứng, nhưng tốc độ mua thì vẫn không hề giảm đi chút nào. Dù là khăn lụa, hay là phấm hồng, hoặc những đồ chơi xinh xắn dành cho người con gái, thì hắn đều mua đủ không thiếu món nào.
Hắn nhớ, lần trước khi hắn đi với Tiêu Hướng Vãn, Ngu Vãn Ca có vẻ rất thích những thứ này, Bắc Đường Yêu nghĩ đến nàng, mà trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều.
Một tay của Bắc Đường Yêu nắm chặt lấy tay của Ngu Vãn Ca, một tay thì cầm lồng đèn, và các thứ linh tinh khác.
Ngu Vãn Ca nhìn thấy tay nàng bị hắn siết đến đỏ bừng, nàng nhìn xung quanh một chút, liền đưa ngón tay chỉ về một gian hàng đang bày bán đồ trang sức, và nói: "Bắc Đường Yêu, ta thích cái đó."
Người nam tử vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa Ngu Vãn Ca đến trước quầy hàng, cầm lên một chiếc vòng mã não màu đỏ như máu mà vừa nãy Ngu Vãn Ca đã chỉ, và nói: "Cái này sao?"
Ngu Vãn Ca gật đầu một cái, chủ cửa hàng vội nói: "Cô nương, thật có mắt nhìn, đây là chiếc vòng mã não đến từ Tây vực, toàn bộ cửa hàng chỉ còn lại đúng một chiếc, đảm bảo, cả toàn đế đô này, chỉ có mỗi ta là có nó thôi."
Ngu Vãn Ca nhìn lướt qua chiếc vòng, liền biết chất lượng của nó chỉ ở mức trung bình. Dù sao những thứ bán trên đường phố, không bao giờ có thể có được vật quý giá gì, nàng vốn tùy tiện để cho Bắc Đường Yêu mua đại cái gì đó, để hắn đừng tìm mua những thứ mà hắn đoán không được nàng thích gì mà thôi.
Không ngờ Bắc Đường Yêu lại nhíu mày nói: "Chiếc mã não này chất lượng chỉ ở tầm trung, còn cái nào tốt hơn không?"
Chủ cửa hàng thoạt nhìn có chút không vui, nhưng nghe hắn hỏi có món gì tốt hơn, thì mặt mày liền nở nụ cười, mời hai người vào bên trong nhà: "Công tử, những mặt hàng trân phẩm đều ở trong đây, có rất nhiều bảo vật tốt, tất nhiên sẽ không thể rao bán trên đường phố được."
Đi vào Lâm Lang các, chủ cửa hàng vội lấy ra một chiếc hộp có hoa văn cẩm tú, bên trong là một chiếc vòng tay mã não bằng ngọc huyết, mặt trên băng lụa màu cam còn có một chiếc vòng đỏ như trái quất, đỏ tươi như màu máu.
Bắc Đường yêu nhìn thoáng qua chiếc vòng tay huyết ngọc này, toàn thân trong suốt, không một chút tạp chất, màu đỏ tươi rực rỡ khiến người ta vừa nhìn liền đã không rời mắt, đây có vẻ rất thích hợp với nàng.
"Công tử quả nhiên rất tinh mắt.. Chiếc vòng tay huyết phượng này chính là bảo vật của tiệm ta."
"Bao nhiêu tiền?"
"Năm nghìn lượng.."
Ngu Vãn Ca khẽ cau mày, sau khi Uông Trực gả nàng đi, cũng chỉ thưởng thêm cho hai người hai ngàn lượng bạc, cộng thêm trước đó một ngàn lượng nữa, thì chỉ còn đúng ba ngàn lượng, làm sao có thể đủ mua chiếc vòng này chứ.
"Được, vậy lấy cái vòng này đi.." Lời nói của Bắc Đường Yêu còn chưa ra khỏi miệng, thì một giọng nói xảo quyệt của một người nữ tử, uyển chuyển vang lên: "Chưởng quầy, đem chiếc vòng này gói lại cho ta."
Trong mắt Bắc Đường Yêu lóe lên chút lệ khí, nhưng hắn cũng không thèm quay đầu nhìn người nữ tử đứng bên cạnh hắn.
Chưởng quầy có chút khó xử nói: "Cái này.."
Ngu Vãn Ca bò qua vai của Bắc Đường Yêu, ngước mắt lên nhìn người đang đi đến, nhưng cô gái mặc cẩm y kia thì vô cùng kinh ngạc nhìn nàng nói: "Vân Uyển Ca?"
Ngu Vãn Ca vẫn luôn im lặng, còn cô gái thì tiếp tục nói: "Cô.. Vì sao cô còn chưa chết? Không phải cô đã chết ở trong tù rồi sao?"
Đôi mắt của Ngu vãn Ca có chút sâu thẳm, trước mặt nàng, một cô gái ăn mặc không tầm thường, chính là muội muội ngoan của nàng ở Vân Phủ, cũng chính là con gái của Vân phủ phu nhân, là Tam tiểu thư kim quý của bà ta.
"Sao hả, ta không chết, ngươi thất vọng lắm phải không?"
Ngu Vãn Ca chỉ dửng dưng nhìn nàng, ánh mắt của Vân Lạc Hà quét qua trang phục đang mặc trên người nàng, ả nhận ra nó còn tốt hơn và đẹp hơn của Vân Phủ không biết bao nhiêu lần, nhất thời, trong lòng liền dâng lên cơn tức giận, đây rốt cuộc là sao chứ, rõ ràng nương của nàng có nói, ả tiện nhân đã chết rồi. Bây giờ, sao ả lại có thể mặc một chiếc váy vân cẩm mà đứng tại đây.
Ánh mắt Vân Lạc Hà rơi lên trên bóng lưng của Bắc Đường Yêu. Vì đứng cạnh bên, nên nàng không thể thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể thấy bàn tay của ả vẫn được nắm chặt trên cánh tay hắn.
Vào lúc này, tựa hồ đã bắt được điểm gì đó, mày liễu khẽ cong, nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, mặc dù muội muội luôn biết tỷ tham luyến quyền tài. Nhưng dù thế nào đi nữa, tỷ cũng không nên gả vào làm thiếp cho một lão đầu nào nó đâu, Vân phủ chưa bao giờ bạc đãi tỷ, tỷ làm như vậy, chẳng biết để thể diện của Vân phủ đi đâu đây."