Chiếc khăn lụa ở trong tay của người con gái nhẹ nhàng tuột xuống, lông mày hiện lên chút mất mát.
Nàng nhìn mọi thứ ở bên ngoài cửa đang ồn ào náo động, thất thần hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại.
* * *
Bắc Đường Yêu kéo tay của Ngu Vãn Ca đi qua dòng người chật chội, và trong biển người đông đúc mênh mông này, hắn cũng chưa từng buông lơi cánh tay vuột khỏi tay nàng.
Cho đến khi cả hai chạy đến đỉnh đồi của một ngọn núi nhỏ bên vùng ngoại ô, trên núi, bầu trời đang mưa, không khí trong lành, hương thơm sảng khoái. Vào lúc này, Bắc Đường Yêu mới ngừng lại, thở hổn hển, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Bầu trời còn mưa lấm tấm những hạt bụi nhỏ, dính ướt cả quần áo. Ngu Vãn Ca ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, để cho giọt nước trong veo kia nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay nàng. Giọt nước lăn xuống má, hai hàng lông mi dài lung linh rực rỡ trong cơn mưa nho nhỏ này.
Bắc Đường Yêu nhìn nàng, khóe miệng cong lên, để lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Người nam nhân yêu dã đi đến vách núi, lên tiếng hét to với ngọn núi ở đằng xa kia, và tiếng hét đó đã khiến cho bầy chim hoảng loạn bay tứ tung.
Ngu Vãn Ca mở mắt, mở ra chiếc ô giấy, một mình đứng ở trong màn mưa, ánh mắt ấm áp nhìn người nam nhân ngang ngược ở trước mặt nàng.
* * *
Ngày này qua ngày khác, Thanh Dã đều phải trải qua một cuộc sống lăng nhục thảm hại, cuối cùng, chưa kịp nhận được câu trả lời từ Uông Trực, thì đã tủi nhục mà chết.
Còn Bắc Đường Yêu thì đã dựa vào những thủ đoạn khôn khéo, nhanh nhẹn hoạt bát, đã có được một chỗ đứng vững vàng trong Thần Vũ quân.
* * *
Bốn tháng sau, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng chói chang nhất, thì Uông Trực đã nhận hết mọi vinh sủng, quay trở về.
Hắn mặt một chiếc áo choàng màu đỏ, trên ngực còn có một mảnh cẩm tú ngũ sắc sặc sỡ, đai lưng được mạ vàng bằng ngọc bảo, liếc mắt đứng nhìn đám người ở phía dưới.
"Cung nghênh đốc công đã trở lại!"
"Cung nghênh đốc công đã trở lại!"
Toàn bộ Đông Hán xưởng, vang lên từng tiếng hét, càng ngày càng lớn dần, vang dội khắp chân trời.
Uông Trực ngửa mặt lên trời, bật cười to: "Ha ha. Tất cả đứng lên đi!"
"Vâng!" Hơn mười mấy vạn Thần Vũ Quân đều nhanh chóng ngay ngắn đứng dậy, thanh kiếm trong tay loảng xoảng kêu lên, một mảnh cung kính, trong mắt mọi người lóe ra những tia sáng nóng rực.
Uông Trực cởi bỏ áo choàng, từ trên ghế cao nhìn xuống: "Bổn tọa biết, mấy ngày qua các ngươi đã vất vả rồi, nhưng một khi bổn tọa đã trở lại, thì những kẻ đã từng ức hiếp Đông xướng chúng ta, bổn tọa nhất định sẽ đòi lại, bọn họ phải trả cho chúng ta một cái giá vô cùng thê thảm!"
Ngu vãn Ca khẽ nhíu mày, trước kia Uông Trực tự xưng mình là gia gia, nhưng hôm nay, lại tự xưng là bổn tọa. Có thể thấy được, trong lúc bị lưu đày, hắn đã gia tăng được thế lực, chỉ sợ các chư vị hoàng tử trong triều cũng phải bắt buộc nhường đường cho hắn rồi.
"Đốc công uy vũ! Đốc công uy vũ! : Những người ở dưới, không khỏi sôi trào nhiệt huyết một phen.
Những ngày qua, Uông Trực bị điều đi nơi khác, Đông Xưởng cũng khá tức giận, nhưng hôm nay, Uông Trực đã trở về, bọn họ có thể đã được xem như là trút bỏ được cơn tức giận rồi!
" Lần này nghĩa phụ trở về bình an, tất có thể đại triển được hoài bão của mình, từ đó về sau, triều đình trên dưới, sẽ không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của nghĩa phụ nữa! "Tiêu Hướng Vãn đứng dậy, nhìn Uông Trực vô cùng thoải mái, từng chữ từng chữ có lực vang lên.
Uông Trực không ngừng gật đầu và mỉm cười:" Vẫn là Tiêu Hướng Vãn khôn khéo nhất. "
Tiêu Hướng Vãn cong môi và không nói gì nữa.
Sau khi mọi người giải tán, Tiêu Hướng Vãn ở lại bên cạnh Uông Trực, hai cha con ân cần hỏi han nhau, Tiêu Hướng Vãn mở miệng nói:" Nghĩa phụ, người định nâng đỡ cho Cửu hoàng tử đối kháng với đám người của Thái tử sao? "
Uông Trực gật đầu nói:" Chỉ cần hắn không phải là một cục bùn nát, nghĩa phụ sẽ nâng đỡ hắn. Thân phận của nghĩa phụ thật sự là một nhược điểm lớn, cho dù, có xóa bỏ được mọi trở ngại, thì đám ăn học nho nhã kia vẫn sẽ làm Vương gia, còn đám người bên hoàng thúc nữa, cho dù quyền thế của nghĩa phụ có to lớn đến mấy, thì cũng không thể đem những kẻ này diệt sạch được. "
Tiêu Hướng Vãn trầm giọng nói:" Đáng tiếc ở chỗ, Tiêu Hướng Vãn không phải là nam nhi, nếu không thì đã có thể giải bày nỗi ưu sầu cho nghĩa phụ rồi. "
Uông Trực vỗ vỗ vào tay nàng nói:" Đứa bé ngoan, đừng lo lắng, nghĩa phụ tất có tính toán cho riêng mình. "
Tiêu Hướng Vãn gật đầu nói:" Vậy Cửu hoàng tử này có đáng tin không? "
" Chuyện này còn phải quan sát, nhưng nghĩa phụ nghe nói, gần đây con rất thân thiết với hắn ta, đừng nên dính líu tình cảm gì với hắn. "
Tiêu Hướng Vãn lạnh lùng nói:" Nghĩa phụ yên tâm, mặc dù hắn xinh đẹp như một tiên nữ, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là một con chó dưới chân của nghĩa phụ, hắn làm gì có tư cách mà khiến con để tâm chứ. "
" Uhm, như thế thì tốt. "
Tiêu Hướng Vãn cụp mắt xuống, đôi tay đang nắm chặt trong ống tay áo dần dần nới lỏng ra.
Uông Trực nói với người bên cạnh:" Đi mời Bắc Đường Yêu và thị vệ bên cạnh hắn đến đây. "
Trong lòng Tiêu Hướng Vãn căng thẳng, âm thầm suy đoán tâm ý của Uông Trực, nghĩa phụ mới trở về, đã cho mời công tử tới, vì chuyện gì? Còn có tên thiếu niên áo đen kia nữa.. Vì sao cũng mời hắn đến đây?
Uông Trực nhấp một ngụm trà, lơ đãng quét nhìn Tiêu Hướng Vãn, khóe miệng có hơi cong lên.
Mặc dù, những ngày qua hắn không có ở đâu, nhưng một chuyện nhỏ như hạt cát xảy ra trong Đông Hán xưởng này, cũng sẽ được truyền đến tai hắn một cách chân thật nhất.
Xem ra, hắn đã có chút xem thường Vị Cửu hoàng tử này rồi, nhưng càng lợi hại, thì càng có lợi cho hắn, cuối cùng, Bắc Đường Yêu cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đâu.
* * *
Không lâu sau, Bắc Đường Yêu trên người khoác áo choàng màu tím bước vào.
Còn vị thiếu niên áo đen ở bên cạnh hắn, tướng mạo của hắn được che dấu dưới ánh mặt trời, trong bóng tối không thể nhìn rõ sắc mặt:" Tham kiếm Đốc công, Đốc công vạn an. "
Uông Trực gật đầu một cái:" Mấy ngày qua, khi bổn tọa rời đi, ngài đã biểu hiện rất tốt, thật không khiến bổn tọa thất vọng. "
" Được dốc sức cho Đốc công, có chết cũng không từ. "
Uông Trực trầm mặc hồi lâu, bầu không khí có chút căng thẳng.
Ngu Vãn Ca thì im lặng, trong lòng đang suy nghĩ Uông Trực, hắn rốt cuộc đang muốn làm gì?
" Thận phận Cửu hoàng tử của ngài, bệ hạ vẫn chưa xác nhận với ta. Vì thế, chỉ đành để ngài chịu ủy khuất một thời gian. Từ nhỏ, vốn dĩ đã không nơi nương tựa, một thân một mình, bổn tọa nhìn thôi cũng rất đau lòng. Hôm nay, ngài đã đầu quân nhờ cậy đến Bổn tọa, tất nhiên ta cũng sẽ bận tâm đến chuyện của ngài. Ngày sau, bổn tọa sẽ lựa chọn cho ngài một người thích hợp. "
Lời nói của Uông Trực chậm rãi tuôn ra, ngôn từ mơ hồ, nhưng trong một lúc, ai ai cũng hiểu ra được ý tứ của hắn.
Bắc Đường Yêu khẽ cau mày, Uông Trực muốn sắp đặt hôn sự cho mình sao? Trên danh nghĩa là tìm người chăm sóc cho hắn, nhưng mục đích là gì?
Trái tim của Tiêu Hướng Vãn nhảy dựng lên, chẳng lẽ nghĩa phụ đã phát hiện ra tâm tư của nàng, muốn gả nàng cho Cửu hoàng tử? Hoặc là, nghĩa phụ muốn đặt mình bên cạnh Bắc Đường Yêu, để tiện theo dõi, giám sát hắn, để có thể yên tâm rằng, một ngày nào đó hắn sẽ không phản bội người.
Ngu Vãn Ca rủ xuống con mắt, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng tối, nàng nghĩ, có lẽ nàng đã biết được kế hoạch của Uông Trực, hắn muốn gì rồi.
Tiêu Hướng Vãn siết chặc chiếc khăn lụa trong tay, Uông Trực đem phản ứng của mọi người thu vào trong mắt.
" Vậy đều phải nhờ cậy đốc công làm chủ cho. "Bắc Đường Yêu cung thuận nhìn xuống, dập đầu lễ bái.
Uông Trực gật đầu một cái, chậm rãi nói:" Chẳng qua, gia gia ta nhìn thấy ngài, một thân một mình, cô đơn lẻ bóng. Vì thế muốn chọn cho ngài một nữ nhân, sớm tối có thể cùng ngài bầu bạn, có mỹ nhân ở bên cạnh, ta tin rằng cũng sẽ giúp đỡ ngài rất nhiều đấy. "
Trong lòng Bắc Đường Yêu dần dần thắt lại, không dám nhìn đến Ngu Vãn Ca, vì hắn sợ, hắn sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và hoang vắng của nàng, vì nó, sẽ khiến hắn trở nên phát điên mất.
" Nghĩa phụ.. "Tiêu Hướng Vãn muốn nói gì đó, nhưng Uông Trực đã giơ tay cắt ngang, nàng đàng phải ngượng ngùng nhìn người nam nhân áo tím kia.
Bắc Đường Yêu siết chặt tay, cười nói:" Nếu do Đốc công an bài, thiết nghĩ, mỹ nhân này nhất định không phải dạng tầm thường, tại hạ không còn lý do gì để từ chối ý tốt của Đốc công nữa!"