"Đã đủ chưa? Nếu đủ rồi, thì chúng ta nên trở về đi." Ngu Vãn Ca nhìn giọt lệ ở nơi khóe mắt của người nam nhân ấy, ánh mắt trở nên tái nhợt, xoay người rời đi.
Bắc Đường Yêu nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng là một nỗi đau âm ỉ kéo dài, vì nàng, và cũng vì hắn, cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ nàng từ phía sau, đi theo từng nhịp bước của nàng.
Bắc Đường Yêu, ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ dùng ái tình để vây khốn ngài, tất cả những gì ta muốn, chỉ là một cuộc giao dịch công bằng. Xin đừng yêu ta, bởi vì, đối với ta mà nói, đến cuối cùng, ngài cũng chẳng có được tình yêu đó.
Vãn Ca, nàng có biết, trong cuộc đời thăng trầm của ta, lần đầu tiên, có một thứ đồ, mà ta nhất định phải có được.
* * *
Vào buổi tối, Bắc Đường Yêu ngâm cả người vào trong nước lạnh, thật lâu vẫn chưa chịu bước ra, mùa đông, nước giếng thực sự rất lạnh, nhưng không lạnh bằng sự hờ hững và lạnh lùng của nàng. Hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy, khiến cho thùng nước bắn tung tóe khắp cả căn phòng.
Đôi mắt màu lưu ly kia đang phảng phất chút tức giận, trong đó còn phản chiếu những ánh sáng tím đỏ, sâu thẳm và cay đắng, u ám nhưng lại không rõ ràng, khiến người ta có chút sợ hãi, khó mà lý giải được.
Có lẽ, ngâm mình trong làn nước lạnh quá lâu, thân thể của hắn vẫn còn chưa được phục hồi tốt. Vì thế, cho đến đêm khuya, Bắc Đường Yêu liền có dấu hiệu bắt đầu phát sốt, nhiệt độ trên người không ngừng tăng lên, môi mỏng khẽ run, cả người run lẩy bẩy, tựa như thể rơi vào hầm băng, nằm cuộn tròn trong một chiếc chăn bông, không ồn ào hay náo nhiệt, cứ lẳng lẽ yên tĩnh, thật khiến lòng người chua xót.
Ngu Vãn Ca nghiêng người nhìn hắn một cái, đưa tay lên trán thăm dò, khẽ cau mày.
Muốn xoay người xuống đất cho thêm một ít lửa than, nhưng không ngờ đến, lại bị người nam nhân đó ôm chặt, đem nàng ôm vào lòng hắn: "Ta lạnh.."
Đôi tay mảnh khảnh của người nam tử ôm chặt lấy eo của nàng, tựa đầu hắn lên đỉnh đầu nàng, trong màn đêm tĩnh mịch này, kèm theo tiếng than hồng tí tách, hai người chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau.
Ngu Vãn Ca hết lần này đến lần khác, ngước mắt nhìn người nam tử đang ở gần nàng, rồi thở dài. Cuối cùng, cũng mở miệng nói: "Bắc Đường Yêu, ngài buông ta ra đi."
Người nam tử ấy cũng không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại, tựa như đang tìm kiếm một chút nhiệt độ ấm áp, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài, Ngu Vãn Ca định đẩy đôi bàn tay to lớn của người nam tử ấy ra, nhưng không ngờ rằng, người ấy còn ôm chặt nàng hơn, đầu nàng bị ép dính chặt lên người hắn, ở trong lòng hắn, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim hắn: "Ca Nhi.."
Toàn thân Ngu Vãn Ca cứng đờ lại, trong màn đêm, một đôi mắt đen như sương mù đẫm náu, từ trong tay áo, một con dao găm bạc từng chút từng chút bị tuột xuống, rồi từ từ chui vào cổ họng của người nam tử đó.
* * *
Kí ức tưởng chừng đã lãng quên, từ trong đầu nàng lan ra từng chút một, mùi máu tanh nồng nặc, từ đế đô lan đến bờ sông ngoại thành, đó chính là máu tươi của cả Ngu phủ nàng.
Mà người nam tử kia, lại giẫm lên máu tươi của cả phủ nàng, vừa đi, vừa cười nói vui vẻ, gọi tên nàng: "Ca Nhi, Ca Nhi, đây là lễ vật mà ta đem đến để tặng nàng, nàng thích chứ?"
"Ca Nhi, Ca Nhi, nàng chính là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp."
"Hách Liên Thành, không cho phép chàng gọi ta như thế, để người khác nghe được, sẽ tổn hại đến uy danh của ta." Người con gái mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắng người nam tử đang ờ trước mặt, nhưng lỗ tai nàng đã hơi đỏ lên.
"Ha ha, Ca Nhi của ta đâu cần uy danh gì đó chứ, chỉ cần có ta là đủ." Hách Liên Thành xoa đầu nàng, nói.
Cô tránh thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn: "Tiểu Thành Tử, chàng ngày càng lớn gan nhỉ."
Quá khứ giống như một cơn ác mộng, kéo dài từng chút từng chút, bám rễ trong tâm trí nàng, đôi mắt đen láy giờ đây ẩn chứa những tia sáng đỏ tận trời mây, sát khí vô tận lan tràn trong máu nàng, không cứu vãn được, không một lối thoát.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau đến cứu đệ, Tuyên nhi, Tuyên Nhi rất sợ."
Hình ảnh chuyển đổi liên tục, người đệ đệ nhỏ bé của nàng đang được người nam tử mà nàng yêu thương treo lên cành cây ở trước cửa bờ sông, dưới gốc cây là bùn cát và từng đợt sóng dữ.
"Tuyên Nhi, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích". Người con gái vốn có khí thế hừng hực, nhưng giờ đã phải rơi lệ.
Tại pháp trường ở bên ngoại thành, từng người, từng người một của Ngu phủ nàng, đều mặc áo tù nhân, tay mang gông xiềng, bị xích sắt nặng nề kéo đi, từng bước, từng bước đi ra vùng ngoại thành. Tại bên bờ suối, từng người, từng người bị bắn chết, những mũi tên ngẫu nhiên, từng muỗi tên một bắn ra không chút thương tiếc. Từng người một, từng cái đầu đã bị tàn nhẫn chém xuống, rơi lả tả trong dòng suối kia. Mảnh đất màu xanh gần ven suối ấy giờ đã nhuốm thuần một màu đỏ tươi, đến độ cho tới bây giờ cũng mọc không nổi được một cọng cỏ.
Nàng không ngừng hỏi, Hách Liên Thành, chàng hận ta đến mức nào! Rốt cuộc, chàng hận ta đến bao nhiêu!
* * *
Con dao găm hung hăng đâm vào gờ cổ người nam tử, Bắc Đường Yêu mở ra đôi mắt màu lưu ly ấy, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khóe mắt của người con gái, rồi rơi trên môi hắn, mùi vị mặn chát đó, lại có thể dữ dội, tàn phá, xé nát tan lòng hắn.
Thì ra, nàng cũng biết khóc, đáng ra hắn phải vui mừng, nhưng không ngờ, những giọt nước mắt này cứ như đóa sen đỏ rực lửa, thiệu rụi từng tấc xương máu của hắn, nuốt chửng tất cả mọi thứ thuộc về hắn.
Và đây là lần đầu tiên, hắn nghe được cái tên Hách Liên Thành từ trong miệng nàng.