Bắc Đường Yêu vững vàng dời chân đi, ở phía sau, vài tên thị vệ sau liền xông lên đấm đá vào người của tên thái giám một trận. Một nửa khuôn mặt kia của tên thái giám đã in hằn vết dấu giày, còn nửa khuôn mặt còn lại thì bị mảnh sứ cắt thành một đường gớm ghiếc, khóe miệng của hắn nôn ra rất nhiều máu.
Các cung tì ở xung quanh cũng rất sợ hãi, nhưng không một ai dám mở miệng.
Ngu Vãn Ca nhìn thấy tên thái giám bị đánh đến không ra hình dạng gì, hơi nhíu mày, nếu hắn thật sự bị đánh chết, chẳng phải sẽ làm hỏng hết kế hoạch của nàng sao.
Bắc Đường Yêu khẽ giơ tay lên, bọn thị vệ liền dừng lại và lui về phía sau.
Lúc này, tên thái giám diễu võ dương oai kia, cả khuôn mặt đều bê bết máu, nhìn trông rất kinh khủng, một thân áo bào đã nhiễm một màu đỏ thẩm, trông vô cùng chật vật.
Bắc Đường Yêu lạnh lùng quét qua hắn, rồi xoay người rời đi.
Đi được hai bước, hình như đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về thái giám nhẹ nhàng nói: "À, ta quên mất, có Bổn cung ở đây, công công như ngươi, đời này đừng mong có ngày ngốc đầu lên được."
Tên thái giám mềm nhũn trên nền đất, cơ thể run rẩy không ngớt, Bắc Đường Yêu lại khẽ nói: "Đời này, mỗi ngày của ngươi đều sẽ như thế, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác."
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi thật dài, không ai dám bước ra nữa, cho đến khi nhìn thấy cỗ kiệu của Bắc Đường Yêu đã đi xa, thì từng người từng người mới dám thở mạnh.
Một vài cung tì sợ đến mức khóc thét lên, không hiểu là vì sao, từ sâu tận đáy lòng lại vộ cùng sợ hãi, tựa như thể linh hồn của họ cũng đang run rẩy không ngớt.
Ngu Vãn Ca nhìn tay mình có chút run rẩy, lại liếc nhìn cái tên thái giám đang nằm trên nền đất kia, thừa dịp còn hỗn loạn, liền rời đi.
Chưa kịp rời khỏi rừng trúc nhỏ, thì lại có một tên thái giám đi về phía nàng nói: "Vãn ca cô nương, Cửu điện hạ đang ở Yêu đồng điện chờ cô."
* * *
Lúc đến Yêu đồng điện, chính điện tràn ngập hương thơm, giữa đại điện không có một bóng người, tòa cung điện nguy nga tráng lệ này, quả thực có chút không hợp với nàng.
Bắc Đường Yêu đang ngồi trước bàn đọc sách, thấy nàng đến, cũng không phản ứng gì.
Ngu Vãn Ca cụp mắt, quỳ trên nền đất nói: "Tham kiến Cửu điện hạ."
Hồi lâu, cũng không thấy Bắc Đường Yêu lên tiếng, cứ để mặc cho nàng quỳ đúng một canh giờ.
Nhưng chỉ có trời mới biết, trong một canh giờ này, quyển sách mà hắn đang cầm trên tay, một chữ hắn cũng chưa từng đọc, chỉ liếc nhìn ngón tay nàng đang chảy từng giọt, từng giọt máu, trong lòng hắn, lửa giận càng lúc càng lớn hơn.
Bộp một tiếng, quyển sách từ trên tay, đã tùy tiện bị ném lên bàn.
Bắc Đường Yêu xoay người, bước ra ngoài, cũng không quên buông xuống một câu: "Nếu nàng đã thích quỳ, thì cứ quỳ như vậy đi."
Ngu Vãn Ca nhìn vị nam tử rời đi, trong lòng có chút chua chát, ánh mắt trầm xuống, loại bỏ những suy tư trong lòng, bắt đầu nghĩ đến cái người có tên Nhu phi kia.
Sở dĩ nàng chọn đến Ngự thiện phòng làm cung tì tay chân, mục đích cuối cùng chính là muốn nhờ vả Nhu Phi, nàng cẩn trọng phân tích thế cục của hậu cung.
Nàng phát hiện ra điểm kỳ lạ, đó là mỗi lần Nhu phi được phong quang vô hạn, thì lại bị lùi về một bước.
Tựa như lần trước bị cấm túc và biếm vào biệt viện.
Mọi người ai nấy cũng đều cho rằng nàng ta đã bị thất sủng.
Nhưng bây giờ lại có thể xuất hiện ở trước mặt mọi người, như thể rất được hoàng thượng sủng ái.
Sự thăng trầm cứ lặp đi lặp lại, nhưng thế lực ở trong cung của nàng ta vẫn không hề suy suyễn.
Cho dù có ngày cô ta thật sự thất sủng, thì tin chắc rằng, với nhiều năm tích lũy như vậy, địa vị trong cung của cô ta cũng sẽ không bị lung lay.
Cũng bởi vì trải qua nhiều lần thăng trầm, mà cô ta đã thành công nắm bắt được trái tim của đế vương.
Cho dù một ngày nào đó, cô ta thực sự phạm phải sai lầm không thể tha thứ, thì chẳng bao lâu, hoàng đế cũng sẽ nghĩ đến cô ta.
Đây cũng là lý do khiến Ngu Vãn Ca bắt đầu chú ý đến Nhu phi.
Nếu chỉ một hai lần, thì còn có thể cho rằng là ngẫu nhiên, nhưng nếu mỗi năm cứ đều đặn như vậy, chẳng phải là cố ý sao?
Đây chính là thủ đoạn rất thông minh của Nhu phi.
Mặc dù, Bắc yến đế tham luyến sắc đẹp, yêu thích sự mới mẻ, thế nhưng Nhu phi đã thành công trong việc khiến Bắc Yến đế vẫn nhớ đến cô ta, điều này cũng đủ chứng tỏ, địa vị trong cung của nàng ta mãi mãi không bao giờ ngã được.
Trong mắt Ngu Vãn Ca lóe lên chút lạnh lùng, nàng suýt nữa còn cho rằng Nhu phi chỉ là một người bình thường, hờ hợt.
Hoàng hậu có hai người con trai, là chi mẫu quốc gia cao quý, nếu nàng chọn hoàng hậu, thì hoàng hậu cũng sẽ không vừa ý nàng.
Vì lẽ đó, nàng chỉ có thể chọn Nhu phi, mượn thế lực của Nhu phi đẩy đổ Hoàng hậu, cũng coi như làm tan ra chỗ dựa sau lưng của Bát hoàng tử và Thái tử.
Sẽ có lợi rất nhiều cho Bắc Đường Yêu, và cũng lưu lại con đường để nàng thoát thân.
* * *
Sắc trời dần tối, Bắc Đường Yêu chỉ lẳng lặng đứng trong bóng tối, từ đằng xa nhìn người con gái đang quỳ trên nền đất.
Cuối cùng, hắn cũng bước ra, trong tay còn cầm thêm bình sứ và một vài mảnh vải trắng.
Hắn ngồi ở trước bàn lạnh lùng nói: "Tới đây."
Ngu Vãn Ca chậm rãi đứng dậy, bước tới đứng bên cạnh người nam tử, ngước mắt nhìn về khuôn mặt thanh tú của người nam nhân ấy.
Bắc Đường Yêu đưa tay nàng đặt lên đùi mình, sau khi lấy hết những mảnh sứ cắt ở trên từng ngón tay của nàng ra, thì cẩn thận bôi thuốc trị thương lên miệng vết thương ấy.
Ngu Vãn Ca nhìn vẻ mặt tập trung của hắn, trong lòng khẽ động, hàng lông mi thật dài buông xuống, không nhìn thấy được biểu cảm trong đôi mắt tái nhợt kia của nàng.
"Mấy ngày này, nàng không được phép đi đâu hết, chuyện của Ngự thiện phòng, để ta nói là được." Bắc Đường Yêu nhàn nhạt mở miệng.
Ngu Vãn Ca khẽ ừ một tiếng, liền không nói gì nữa.
Bắc Đường Yêu thấy nàng trở nên nhu mì và dịu dàng, thì hắn cũng dịu dàng hơn, từ trong ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
Sau khi nhẹ nhàng mở ra, trong đó chính là chiếc vòng tay màu hồng ngọc đỏ tươi.
Ngu Vãn Ca chỉ nhìn lướt qua nó, thì liền biết đó chính là huyết ngọc, loại ngọc huyết tinh khiết nhất, hiếm có nhất trên đời.
Năm đó, Ở hoàng cung Nam chiêu, nàng từng nhìn thấy ngón tay của hoàng đế Nam chiêu cũng đeo một chiếc nhẫn huyết ngọc, nó rất được hoàng đế quý trọng nâng niu.
Nhưng hôm nay, Bắc Đường Yêu vừa mới chỉ là một vị hoàng tử chân ướt chân ráo, vì sao lại có được chiếc vòng tay bằng ngọc huyết này?
Bắc Đường Yêu lấy chiếc vòng lên, rồi cầm lấy tay của Ngu Vãn Ca, nhìn vết sẹo uốn lượn trên cổ tay nàng, thì có chút sững sờ, hắn nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên cổ tay nàng.
Một luồng sáng nhẹ từ chiếc vòng ngọc lóe lên, Ngu Vãn Ca nhìn đến cũng có chút thất thần.
Bắc Đường Yêu khẽ hôn lên vành tai của nàng, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu mất khống chế đi vòng quanh lên xuống trên khắp người nàng.
Cả người Ngu Vãn Ca căng thẳng, không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ, Bắc Đường Yêu ôm ngang lấy nàng, sải bước đi về phía giường lớn ở bên gian phòng trong.
Bắc Đường Yêu vùi đầu vào cổ người con gái, mà hôn liếm nhiều lần, ở phần gáy trắng như tuyết của người con gái thì vẽ một vòng tròn trên đó.
Các ngón tay thấy rõ từng khớp xương không an phận chuyển động không ngừng nghỉ, dễ dàng đẩy ra vạt áo của người con gái.
"Vãn Vãn, sao ta vẫn luôn cảm thấy nàng xa cách ta đến như vậy." Nam tử trầm giọng nói.
Bắc Đường Yêu, bởi vì ngài luôn ép buộc ta càng ngày càng đến gần ngài.
Bỗng nhiên, cả người nam nhân kịch liệt run rẩy lên, trên trán nổi đầy gân xanh, cả người ngã xuống đất, Ngu Vãn Ca sửng sốt, nhìn về phía hắn.
Nàng phát hiện, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì quá đau mà gần như bị biến dạng.
Bởi vì nghiến chặt hàm răng, mà hai má hóp vào, hai con mắt như sắp nứt ra, tơ máu màu đỏ phủ kín đôi mắt, trên trán là từng giọt mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Trong nháy mắt, cả người hắn cứ như thể bị té xuống nước được người vớt lên vậy.
Ngu Vãn Ca vội vàng ngồi quỳ xuống trên nền đất: "Bắc Đường Yêu, ngài làm sao vậy."
Bắc Đường Yêu gầm nhẹ một tiếng, đôi tay không ngừng đập ầm ầm lên giường, nhưng cơn đau cứ mãi không hề giảm bớt đi chút nào cả.
Hắn chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang gặm nhắm nuốt chửng dây thần kinh hắn, cơn đau từ lòng bàn chân lan khắp tức chi, như thể muốn xé toạc cả người hắn ra.
Ngu Vãn Ca nhìn người nam nhân hai mắt đỏ hoe, nhíu mày, muốn nâng hắn đứng lên, lại bị hắn đẩy ra, hắn nghiến răng nghiến lợi, bỏ ra một chữ: "Cút!"
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy hắn như phát điên rồi, loại đau đớn này khiến hắn muốn giết người, Bắc Đường Yêu đập từng cái thật mạnh lên thành giường, cả người như sắp suy sụp vỡ vụn.
Lòng Ngu Vãn Ca chùng xuống, trái tim cũng đau theo, nàng đỡ người nam tử ấy lên giường, chỉ thấy hắn luôn quay lưng về phía nàng, như thể đang cố đè nén, chịu đựng cơn đau đớn gì đó.
Ngu vãn Ca đi ra ngoài, gọi người mang vào hai thùng nước lạnh. Nhưng lúc quay trở lại, thì trong phòng đã vô cùng bừa bộn.
Người nam nhân sắc mặt trắng bệch, trong ánh nến mờ ảo thật khiến người ta nhìn đến cũng phải khiếp sợ.