Sắc trời đã tối sầm lại, Ngu Vãn Ca bước đi trên đường, đang nghĩ xem vì sao Bắc Đường Hải đợi đến khi Bắc Đường Tuyết sắp trọng thương mới đột ngột ra tay tương trợ.
Mặc dù, với thân phận chiến thần ở Bắc Yến của hắn, nàng nghĩ, lúc mãnh hổ phát rồ, hắn nhất định sẽ ra tay, nhưng tại vì sao, hắn vẫn một mực đợi đến thời điểm Bắc Đường Tuyết trọng thương rồi mới động thủ.
Bắc Đường Tuyết và Bắc Đường Diệp là huynh đệ ruột thịt, mà đối với Bắc Đường Hải thì chính là đối nghịch, hắn nên hy vọng Bắc Đường Tuyết mất mạng mới đúng?
Con đường còn dài, Ngu Vãn Ca một mình chậm rãi tiến về phước trước, nhưng không ngờ lại băng qua rừng trúc, đột nhiên, bị người kéo qua, một con dao sắc bén kề lên cổ nàng.
Trong lòng Ngu Vãn Ca căng thẳng, phía sau nàng chính là một người nam nhân, cả người bị hắn giam cầm, trước mặt là con dao đang gác trên cổ.
Ở tư thế này, nàng rất khó mà thoát ra được.
"Ta thật sự coi thường ngươi! Hắn vì để tồn tại mà đã từng giết ngươi, vậy mà ngươi, vẫn luôn lo lắng hết lòng, vì hắn mà suy tính." Nam nhân khẽ mở miệng, sâu kín nói.
"Mỗi lần gặp mặt Tứ điện hạ đều phải dùng đến phương thức như vậy, thật khiến người ta khó quên." Ngu Vãn Ca trầm giọng nói.
Bắc Đường Hải thả con dao trong tay xuống, đem Ngu Vãn Ca chống đỡ ở trên thân cây.
Trước mặt là người nam tử mặc hắc bào, mặt mũi cương nghị lạnh lùng, mang theo vài phần mỉa mai trào phúng, tựa như một con báo săn đang ngủ đông trong rừng, khí chất mạnh mẽ phả vào mặt, mang theo chút hung tợn, và sắt đá.
"Ta còn có thể để ngươi phải nhớ lâu hơn nữa." Bắc Đường Hải đem con dao găm ở trên tay kề sát gò má của Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca khẽ cười nói: "Tứ điện hạ thật sự rất đáng yêu."
Bắc Đường Hải nheo mắt nhìn người con gái ở trước mặt, cơn tức giận ở trong lòng ngày càng bộc phát. Hôm nay, nhìn thì giống như hắn có công cứu giá, nhưng trên thực tế, hắn tổn thất quá nhiều, mà điều làm hắn phẫn nộ nhất chính là, không phải chuyện đẩy lùi con hổ kia, mà chính là, người con gái này cố ý làm đổ bình rượu lên người hắn.
Hắn tận mắt nhìn thấy nàng hạ thuốc vào trong bình rượu, vốn tưởng rằng có thể tóm gọn, nhưng không ngờ đến, đối phương sớm đã có mục đích dụ hắn xuất hiện, mà bình rượu kia chính là chuẩn bị cho hắn, loại sỉ nhục này, không khác gì là một cái tát nặng nề đánh lên mặt hắn.
Hắn dùng ba mươi vạn binh mã chỉ đổi lấy một mình nàng, vậy mà nàng lại có thể âm thầm trù tính hắn.
"Tứ điện hạ tức giận như thế, có phải là vì chuyện đổ bình rượu vào người hôm nay. Vãn Ca chỉ là phụng mệnh làm việc, Tứ điện hạ muốn oán hận, thì cũng nên đi tìm Cửu điện hạ, hoặc nếu muốn giải tỏa lửa giận trong lòng của Tứ diện hạ, nô tỳ cũng có thể vì Cửu điện hạ dâng lên ngài một bình rượu ngon, để giải tỏa cơn giận ở trong lòng của Tứ điện hạ đây."
"Quả nhiên là kẻ tiểu nhân xảo trá!" Bắc Đường Hải hừ lạnh một tiếng, thả nàng ra, nhưng hắn cũng nhớ kỹ tên của nàng, Vãn Ca.
Thế nhưng Ngu Vãn Ca không hề tức giận, trái lại còn cười nói: "Hôm nay, Tứ điện hạ thực sự là một cao thủ lão luyện, nhưng nô tỳ vẫn luôn rất tò mò, không biết vì sao Tứ điện hạ lại xuất thủ cứu giúp Bát điện hạ."
Bắc Đường Hải sửng sốt trong chốc lát, sau đó nheo mắt, nói cảnh cáo: "Tò mò quá mức cũng không phải là một chuyện tốt."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Ngu Vãn Ca nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, không hề sợ hãi, nói: "Chắc không phải bởi vì Tứ điện hạ cảm động trước một màn mẫu tử tình thâm kia?"
Bóng lưng Bắc Đường Hải cứng đờ: "Những kẻ cố gắng thăm dò bổn điện hạ, đều đã chết rồi."
Ánh mắt Ngu Vãn Ca có chút phúc tạp, nhìn bóng lưng của hắn, không ngờ rằng, Tứ Hoàng tử, kẻ bị đồn là người tàn nhẫn độc ác nhất trong hoàng cung này, lại chính là người coi trọng tình cảm nhất.
Sau khi Ngu Vãn Ca đi rồi, một bóng người từ trong rừng trúc chậm rãi bước ra, trên người hắn mặc bộ Cẩm Tú bào màu tím lộng lẫy, và một đôi ủng bằng da nai màu trắng tinh khiết. Trên mặt là một nửa mặt nạ tinh xảo, ở khóe mắt còn tô điểm thêm ba viên ngọc quý, chỉ còn lại một đôi môi mỏng quyến rũ yêu dã, nhìn trông có chút quỷ dị.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người con gái, rồi nheo mắt lại, ánh mắt có chút u ám.
Ở phía sau vị nam tử, chính là hai vị trưởng lão tuổi gần bảy mươi, phong thái như một cao thủ võ lâm, nói với người nam tử mặc hoa phục kia: "Thiếu chủ, có thể bắt đầu rồi."
Lúc này, người nam tử mặc hoa phục kia mới thu lại ánh mắt, cả người đầy khí tức lạnh lùng cùng với khí chất cao quý vốn có của hắn, xoay người bước vào sâu bên trong rừng trúc cùng với hai vị trưởng lão kia.
Lúc Ngu Vãn Ca quay trở lại Yêu Đồng Điện, thì Bắc Đường Yêu cũng không có ở đó, vì vậy nàng liền tìm đại một gian phòng kế bên phòng ngủ chính, thu thập thỏa đáng liền chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Nam tử cả người phong hàn giá rét trèo lên chiếc giường của người con gái, Ngu Vãn Ca đột nhiên tỉnh giấc, đối diện với cặp mắt màu lưu ly kia, cau mày nói: "Cửu điện hạ, đêm khuya viếng thăm, có gì phân phó?"
Bắc Đường Yêu cũng không bùn giận: "Sao nàng lại ngủ ở đây? Ta đã cố ý để người chuẩn bị cho nàng thêm vài lớp chăn bông, tưởng nghĩ sẽ có thể giúp nàng ngủ an hơn, nhưng không ngờ, lại không thấy bóng người, ta rất đau lòng."
"Ngày mai nô tỳ sẽ đi nơi khác làm việc, ngày sau cũng sẽ ở nơi khác." Ngu Vãn Ca nhìn vào ánh mắt hắn, chậm rãi nói.
Bắc Đường Yêu cũng không thèm quan tâm nàng đang nói gì, chỉ đem nàng nhốt chặt vào bên người mình, môi mỏng hôn lên bờ môi mềm mại của người con gái, tham lam đòi lấy nó.
* * *
Hôm sau, trời vừa rạng sáng, Ngu Vãn Ca liền đến Ngự thiện phòng, Châu Vượng cũng đã đánh tiếng chào hỏi rồi, nhưng thái giám quản sự của Ngự thiện phòng cũng có chút bối rối.
Dù sao, một cung nữ giúp việc chân tay vậy mà cũng cần phải do chính Phó Tổng quản tự mình đích thân nói giúp. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết lai lịch của Ngu Vãn Ca là như thế nào, không thể làm gì khác, nên đành phải xếp vào loại người không được bắt nạt cũng không được xu nịnh.
Làm cung tì của Ngự thiện phòng, công việc chính hàng ngày chính là bổ củi, rửa chén. Rửa chén thì không cần phải nói rồi, nhưng về phần bổ củi, vì trong cung không nó nam nhân, nên cung nữ trong cung cũng phải đến làm, còn phần rửa rau, nhặt rau gì đó, cũng không đến lượt cung tì chân tay thô thiển đụng đến.
Một đống bát lớn được đặt trước mặt của Ngu Vãn Ca, một cung tì mở miệng nói: "Mới tới đúng không, những thứ này đều là của cô đó."
Ngu Vãn Ca nhìn nàng ta một cái, sau đó liền cúi đầu bắt tay lên rửa chén, bên trong cũng có một vài người đến hỏi xuất thân của nàng, bắt chuyện với nàng, nàng chỉ đáp lại vài câu, còn về xuất thân của mình, nàng cũng không trả lời.
Sau hai canh giờ, cuối cùng một chậu bát lớn cũng đã rửa sạch, vì giờ đã là mùa hè, nên các cung tì ở đây cũng có chút bơ phờ.
Hơn nữa, vào buổi trưa, Ngự thiện phòng rất bận bịu náo nhiệt, cung tì bọn họ cũng bị phái đi ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời cực lớn này, cũng có mấy người không muốn hoạt động, mồ hôi chảy đầm đìa, nheo mắt nhìn lên ánh mặt trời treo trên đỉnh đầu.
Bởi vì trong sân quá nóng, các cung tì liền xách theo cái xô đi đến rừng cây nhỏ cách đấy không xa, hi vọng có thể lấy được chút mát mẻ từ những bóng cây kia.
Nhưng ở một nơi như hậu cung này, muốn vĩnh viễn yên ổn an nhiên, dường như chỉ có thể là một hy vọng xa vời.
Một cung tì kiêu ngạo mang theo vài tên cung tì ở phía sau, trên tay là một đống bát đĩa cần rửa, nặng nề đặt xuống trước mặt của Ngu Vãn Ca: "Này, kẻ mới đến kia, nhìn cô rửa bát cũng thuận tay nhỉ, thuận tiện giúp bọn ta rửa sạch chúng luôn đi."
Những cung tì ở xung quanh nàng cũng dừng công việc lại nhìn sang, nhưng không một ai dám bước tới can ngăn, như thể đã quá quen với những việc như thế này.
Một đám nữ tử đứng trước mặt Ngu Vãn Ca, thân hình cao lớn, cánh tay tráng kiện, tạo lên một sự tương phản khá rõ rệt so với thân hình vốn có của Ngu Vãn Ca.
"Ta đang nói chuyện với cô đấy, có nghe thấy không hả?" Một cô gái đá vào chậu gỗ của Ngu Vãn Ca, cái bát bên trong chậu phát ra từng âm thanh va chạm vào nhau, nước bọt bắn tung tóe lên người của Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca ngừng lại động tác rửa chén, ngước mắt đứng dậy, chiếc bát trên tay đập mạnh vào đầu của cô gái kia.
(Ha ha, cho bây chừa, dám ăn hiếp tỷ ta à, tỷ nào có dễ ăn))