Đối với chuyện xảy ra này, người vui vẻ nhất chính là Tiêu Hướng Vạn
Đối với nàng mà nói, Bắc Đường Yêu có thể đối xử với Ngu Vãn Ca như vậy, điều này cho thấy hắn không hề yêu cô ta.
"Công tử, huynh định đi đâu vậy." Tiêu Hướng Vãn đuổi kịp Bắc Đường Yêu.
"Đi luyện võ, hôm nay Đốc công sẽ đích thân chỉ dạy cho ta."Bắc Đường Yêu nhìn Tiêu Hướng Vãn mỉm cười.
"Hay ta đi cùng huynh nhé, từ nhỏ, ta đã theo nghĩa phụ tập võ, hôm nay tuy không thể coi là cao thủ gì, nhưng cũng được coi là người có chút kinh nghiệm đó."
"Vậy làm phiền Vãn Vãn rồi." Bắc Đường Yêu nở ra một nụ cười.
Trên đường đi, cả hai đã trò chuyện rất nhiều, và tâm trạng của Tiêu Hướng Vãn rõ ràng là rất vui vẻ.
Sau khi đến sân tập võ thuật, Bắc Đường Yêu đắm mình trong việc luyện kiệm
Tiêu Hướng Vãn chỉ đứng sang một bên, chăm chú quan sát hắn, thỉnh thoảng cũng đưa ra một vài lời khuyên thiết thực.
Khoảng hai canh giờ sau, Tiêu Hướng Vãn nhìn Bắc Đường Yêu mồ hôi dầm dề, có chút đau lòng, nhẹ nói: "Công tử, huynh nghỉ chút đi, tập võ muốn thành tựu cũng không thể trong một sớm một chiều được, mà phải kiên trì. Muội thấy huynh là người có ngộ tính và hiểu biết cao, chỉ cần kiên trì và bền bỉ, thì chắc chắn vào một ngày nào đó, huynh nhất định sẽ là một cao thủ hiếm có nhất trên thiên hạ này."
Bắc Đường Yêu lại đánh thêm một chiêu vẫy đuôi cuồng long, rồi thu kiếm vào, đầu đổ đầy mồ hôi, chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Hướng Vãn:"Được, đều nghe theo lời Vãn Vãn."
Hai má Tiêu Hướng Vãn ửng đỏ, nhưng vẫn cầm chiếc khăn lụa bước tới, hơi kiễng chân lên giúp Bắc Đường Yêu lau đi mồ hôi ở trên trán, Bắc Đường Yêu mỉm cười nhìn người con gái đứng ở trước mặt, chuyên chú nhìn nàng.
Tiêu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, liền chạm đến đôi mắt biết cười kia, thì vội nghiêng đầu, cầm lấy bát nước mận trong tay Liễu Chi đưa đến:"Công tử, uống chút trà mai tử này cho bớt nóng đi."
Sau khi Bắc Đường Yêu nhận lấy, thì ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lau khóe miệng rồi quay về phía Liễu Chi nói:"Trà mai tử này là do Liễu Chi làm ư? Thật khéo tay, nếu ai đó có thể cưới được Liễu Chi, thì nhất định sẽ hạnh phúc rất nhiều."
Liễu Chi bị Bắc Đường Yêu nhìn chằm chằm, lỗ tai có chút đỏ bừng, vừa định mở miệng, thì lại cảm nhận được một tia sát ý truyền đến, vội vàng cúi đầu nói:"Công tử nói đùa rồi, Liễu Chi chỉ là phận nô tỳ, làm sao có được tay nghề khéo léo đến như vậy, trà mai tử này chính là tiểu thư tự tay làm ra, đặc biệt chuẩn bị cho công tử đây."
Bắc Đường Yêu quay đầu lại nhìn về Tiêu Hướng Vãn, nhướng mày, đưa tay xoa xoa đầu nàng nói:"Ngươi đừng có gạt ta, Vãn Vãn chúng ta nhìn một cái liền biết, là người chỉ cần duỗi tay ra, thì cơm nước đều được bưng đến, nếu nói với ta đây chính là nàng ấy làm, thì ta tuyệt đối không tin rồi."
"Công tử…." Tiêu Hướng Vãn nóng lòng định giải thích.
Bắc Đường Yêu ngắt lời nói:"Ta biết nàng muốn nói gì, nếu trà mai tử này thật sự do chính tay Vãn Vãn nàng tự pha, há chẳng phải khiến ta càng đau lòng hơn sao?."
Tiêu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn người nam tử trước mặt, hai mắt đỏ hoe nói:"Công tử… lời huynh nói là thật ư.."
"Uhm, ta biết, những chuyện trước đây đều khiếu nàng nghi ngờ, nhưng nàng phải tin rằng ta luôn thật lòng với nàng . Đốc công xưa nay tâm tư rất kín đáo, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn gì, ta sợ, hắn sẽ nghĩ nàng chính là điểm yếu của ta, sẽ mang nàng đến uy hiếp ta, cho nên…"
Không đợi Bắc Đường Yêu nói xong, Tiêu Hướng Vãn đã cắt ngang:"Cho nên, đó mới chính là lý do vì sao huynh vẫn luôn ở chung với tiện tỳ đó ư? Thậm chí còn đánh ta chỉ vì ả ư?"
Bắc Đường Yêu gật đầu một cái, Tiêu Hướng Vãn chảy xuống hai dòng lệ:"Hóa ra, tất cả đều là vì ta… Nhưng công tử cũng đừng quá lo lắng, nghĩa phụ đã nuôi ta từ bé, sẽ không ép buộc huynh làm gì cả đâu."
"Đốc công luôn nhìn xa nghĩ rộng, sở dĩ chọn trúng ta, là bởi thân phận thái tử của ta, sẽ giúp ích cho sự nghiệp hùng bá của hắn. Tất nhiên, có những việc không quan trọng, nhưng nếu để Đốc công phát hiện ra, hắn có thể sẽ không giết nàng, nhưng cũng không loại trừ hắn sẽ bảo nàng giết ta." Bắc Đường Yêu nhành nhạt nói.
Tiêu Hướng Vãn lập tức lao vào vòng tay của Bắc Đường Yêu:"Công tử, huynh sẽ không chết, không có ai có thể làm tổn hại đến huynh!"
Những lời Bắc Đường Yêu nói đều vang vọng trong tâm trí nàng .
Thực ra nàng biết, trong lòng Uông Trực, hùng đồ nghiệp bá mới chính là trọng yếu . Nếu như nghĩa phụ nàng phát hiện ra được tình cảm mà nàng dành cho hắn, thì có khi nào vì chứng minh lòng trung thành của hắn, mà ép hắn giết nàng không?
Bắc Đường Yêu nhẹ nhàng vỗ vào bờ lưng của người con gái, đôi mắt u ám không rõ, hắn muốn từ từ tách Tiêu Hướng Vãn ra khỏi Uông Trực.
Theo thời gian, Tiêu Hướng Vãn sẽ sinh lòng ngăn cách, rồi sẽ lợi dụng tình cảm của nàng dành cho mình, một ngày nào đó, nàng ta sẽ đổi lại ngọn giáo,trợ giúp hắn đối phó với Uông Trực.
...
Ngu Vãn Ca phủ lên người một chiếc áo khoác, rồi bước ra ngoài . Vốn còn lo lắng rằng, với công phu âm tà của Uông Trực, dạy cho Bắc Đường Yêu sẽ làm tổn thương căn nguyên của hắn, và vì lợi ích trước mắt, thậm chí có thể làm tổn hại đến sinh lực và nguyên khí của hắn. Nhưng không ngờ, lúc đến, lại nhìn thấy một màn ân ái, tình nồng mật ý của hai người.
Trên khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên, người con gái với vẻ mặt thật thà xoay người rời đi .
Bắc Đường Yêu nhìn bóng lưng của người con gái rời đi, trong lòng trầm xuống, thu hồi ánh mắt, nói với người con gái ở trước mặt mình:"Vãn Vãn, ta biết, nàng đối với ta tình nghĩa sâu năng. Nhưng hôm nay, trong Đông xưởng này, khắp nơi đều là tay mắt của Đốc công, nếu để hắn biết, ta và nàng thân cận với nhau như vậy, sợ sẽ gây bất lợi cho nàng."
Tiêu Hướng Vãn có chút kinh ngạc, liền vội vàng buông ra, trong lòng cảm thấy có chút bất an . Tuy rằng nghĩa phụ đối xử với nàng rất tốt, nhưng không có cách nào đảm bảo rằng nghĩa phụ sẽ vì nàng mà không giết hắn, thật là đáng chết mà, nàng lại có thể đẩy hắn vào nguy hiểm chứ.
"Thật xin lỗi…Công tử…Muội…"
Tiêu Hướng Vãn muốn nói gì đó, nhưng không biết làm thế nào để giải thích nó.
Bắc Đường Yêu nhẹ giọng nói:"Vãn Vãn đừng suy nghĩ quá nhiều, ta có chút mệt, về trước nghỉ ngơi."
"Được." Tiêu Hướng Vãn nhìn bóng lưng của Bắc Đường Yêu mà có chút thất thần.
...
Sau khi Bắc Đường Yêu rời khỏi tầm mắt của Tiêu Hướng Vãn, liền nhanh chóng đuổi theo Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca còn chưa trở về phòng, Bắc Đường Yêu đã đuổi kịp đến, kéo cánh tay nàng lại nói:" Vừa rồi, nàng tìm ta có chuyện gì?"
Ngu Vãn Ca nhìn người nam tử đầu đầy mồ hôi ở trước mặt, khóe miệng cong lên nhưng cũng không có lên tiếng.
Bắc Đường Yêu có chút luống cuống:"Nàng nói đi, nàng tìm ta là có chuyện gì."
"Vốn định nói cho ngài biết, hãy tận dụng tốt cơ hội thu phục Tiêu Hướng Vãn, nhưng bây giờ, có vẻ như ngài đã làm được điều đó khi không có ta ở đây rồi."
Sắc mặt của Bắc Đường Yêu dần dần trở nên lạnh xuống, hắn buông lỏng cánh tay của nàng ra:"Nếu nàng đã hy vọng như vậy, tất nhiên ta sẽ không làm nàng thất vọng."
Ngu Vãn Ca cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Bắc đường Yêu nhìn bóng lưng nàng, duỗi lòng bàn tay ra, muốn nói gì đó, lại tựa hồ muốn giữ lại thứ gì đó .Nhưng cuối cùng, chỉ lạnh lùng nói:"Nếu ta nhớ không lầm, thân phận của cô vẫn chính là nô tài của ta, ta không hy vọng, một người ta từng thất thủ giết chết, lại đi lang thang trong tầm mắt ta, và nhất là… Một người con gái lòng dạ độc ác, tính toán như Vãn Vãn đây."
Khóe miệng của Ngu Vãn Ca nhếch lên một nụ cười châm chọc, mọi chuyện trên đời luôn rất buồn cười.
Ngày trước, hắn luôn nói những lời nhỏ nhẹ với nàng, vì nàng cũng không tiếc đánh Tiêu Hướng Vãn, nhưng ngày hôm nay, để có thể tạo nên mối quan hệ tốt hơn Với Tiêu Hướng Vãn, lại trở thành một người nam tử cẩn thận đề phòng, hai chân song phi đứng bên cạnh Tiêu Hướng Vãn.
Bắc Đường Yêu nhìn theo bóng lưng của người con gái, dứt khoát xoay người rời đi.
Hai người sau khi rời đi, một bóng đen xẹt qua bụi cây, lao thẳng đến nơi ở của Uông Trực.
Uông Trực cau mày lắng nghe nói:"Hắn thật sự nói như vậy sao?"
"Vạn phần chính xác."
Một tâm phúc bên người của Uông Trực mở miệng nói: "Đốc công, xem ra Bắc Đường Yêu đã sinh ra nghi ngờ với Ngu Vãn Ca . Mặc dù, cô ta đã từng cứu hắn, nhưng hắn cũng đã từng giết nàng, ân đền oán trả, cho dù Ngu Vãn Ca có trung thành với hắn, hắn cũng sẽ không yên lòng, không dám tin tưởng nàng ta nữa ."
Uông Trực gật đầu nói:"Bây giờ xem ra, Ngu Vãn Ca này có thể để lại rồi."
"Đốc công, vậy chúng ta có nên lôi kéo Ngu Vãn Ca về phía chúng ta, để cô ta giám sát Bắc Đường Yêu?"
Uông Trực lắc đầu và nói: "Không nên làm gì cả, Bắc Đường Yêu tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ, vả lại, Ngu Vãn Ca này ta vẫn luôn nhìn không thấu, không nên bứt giây động rừng."
"Thuộc hạ đã biết."
Sau khi những kẻ trong bụi rậm rời đi, Bắc Đường Yêu chậm rãi bước ra khỏi hòn non bộ bên cạnh, nhìn bóng lưng của Ngu Vãn Ca, vẫm luôn im lặng.
Vãn Vãn, nếu ta yêu nàng, có thể tất cả những gì ta mang đến cho nàng đều chỉ là đau đớn và máu tanh. Vậy thì, ta chỉ cần lạnh lùng, tàn nhẫn, thì có thể khiến cuộc sống của nàng trở nên bình yên hơn không.