Khúc Mịch bận rộn cả ngày, đến giờ ăn tối cũng không có thời gian ăn miếng cơm. Mạnh Triết mua hai cái giò cháo quẩy bên đường, anh lại nhíu mày chê bai. Mạnh Triết ăn vô cùng ngon miệng, thấy anh không ăn, để tránh lãng phí, cậu ăn luôn phần ăn.
Thương Dĩ Nhu biết anh không thích ăn mấy đồ ăn bên lề đường nên vội đi hâm nóng đồ ăn.
Khúc Mịch đi tắm rửa, thay đồ rồi lên lầu nhìn hai đứa bé. Chỉ Chỉ đạp chăn rơi xuống đất, giang rộng hai cánh tay, chân thì khoanh lại, nhìn như một con ếch xanh. Anh nhặt chăn lên, nhẹ nhàng đắp cho Chỉ Chỉ, còn hôn con bé một cái. Chỉ Chỉ ngủ rất sâu, không có phản ứng gì.
Ngủ cạnh là Đại Đại, chăn nó đắp lên trước ngực, hai tay đặt bên ngoài, nhìn giống như đã qua huấn luyện. Thằng bé này ngay cả ngủ cũng bài bản như vậy, không biết nó có mệt hay không.
Nhìn hai đứa con xong, Khúc Mịch mới xuống nhà. Thương Dĩ Nhu đã dọn cơm ra chờ anh xuống.
"Bố mẹ ngủ hết rồi hả?" Bố Khúc mẹ Khúc sống rất nề nếp, mỗi tối cứ 21 giờ 30 đều sẽ lên giường đi ngủ.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Mẹ muốn đợi anh nhưng em bảo bà ấy đi ngủ rồi. Ban ngày thím ba đưa Khúc Khoan tới, mẹ giữ họ lại ăn trưa nên bận cả một buổi."
Khúc Mịch hớp trước miếng canh: "Tên cũng đổi rồi à? Đây có phải ra mắt chính thức với thân thích không?"
"Chàng trai đó xuất sắc lắm, cực kỳ giống chú ba, nghe đâu đang học lên thạc sĩ ngành quản lý kinh tế ở đại học Bắc Hải, tính cách cũng tốt, vừa rộng rãi vừa kiên cường." Thương Dĩ Nhu trả lời, "Chú ba không đến cùng nhưng có gọi điện cho mẹ, chắc là sợ có người bắt nạt thím ba."
"Khúc Khê không đi cùng hả?"
"Không có, em ấy nói mình bận." Nhắc tới Khúc Khê, Thương Dĩ Nhu lại lấy làm tiếc.
Không thể nói Đổng Thiên Huệ đối xử với cô ấy không tốt, nhưng thực sự là không bằng khi đối xử với Khúc Tuyên, nói thẳng ra là chỉ làm tròn trách nhiệm mà thôi.
Bề ngoài trông Khúc Khê thoải mái tự do, nhưng thực ra cô lại là một thiếu nữ có nội tâm yếu ớt nhạy cảm. Lúc nhỏ bố không ở bên, mẹ nuôi có con trai ruột, đương nhiên cô ấy sẽ thấy khiếm khuyết tình cảm. Bây giờ mẹ ruột về, nhưng lại dẫn theo em trai ruột sống nương tựa lẫn nhau mười chín năm. Giữa mẹ con họ tuy có quan hệ huyết thống nhưng vẫn có vách ngăn, không thể tự nhiên như em trai với mẹ.
Khúc Khê không có chỗ dựa tình cảm, trong mắt Thương Dĩ Nhu, cô ấy là người đáng thương nhất trong nhà. Trong thời gian ngắn bắt cô ấy chấp nhận tất cả e là không thể.
"Mạnh Triết có nói gì về Khúc Khê không? Khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên đi với nhau." Thương Dĩ Nhu múc cho anh chén cơm, sau đó đẩy đĩa đồ ăn tới trước mặt anh.
"Con gái nhà họ Khúc chúng ta không dễ bị lừa tới tay vậy đâu, phải xem cậu ta có thật lòng không đã!" Là anh vợ, Khúc Mịch nhìn Mạnh Triết toàn thấy khuyết điểm.
"Thật ra trong lòng em cứ có một nghi ngờ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ." Thương Dĩ Nhu hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, "Chú ba có cầm ba mẫu nhờ em xét nghiệm DNA, trong đó có hai mẫu có quan hệ cha con, mẫu còn lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống với hai mẫu còn lại. Em cứ suy nghĩ mẫu DNA đó của ai. Liệu có phải là của... Khúc Tuyên không?"
Mọi người thường hay nói con trai giống mẹ, con gái giống bố, nhưng trên người mỗi đứa trẻ đều sẽ tìm thấy chi tiết nào đó của bố mẹ, chẳng qua giống ai nhiều hơn mà thôi. Nhưng Thương Dĩ Nhu lại thấy Khúc Tuyên không có đặc điểm nào giống chú ba, dù là gương mặt, khí chất hay tính cách. Trước đây cô chưa từng nghi ngờ, nhưng sau khi gặp Khúc Khoan, cô bắt đầu sinh nghi.
Khuôn mặt và tích cách của Khúc Khoan đều giống mẹ, nhưng cử chỉ hành động và thần thái lại rất giống bố, có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Khúc Hòa Bình từ trên người cậu. Đây mới là con ruột!
Thảo nào khi biết chú ba tái hôn, Đổng Thiên Huệ kích động đến vậy nhưng không hề đến hôn lễ gây chuyện. Có lẽ bà ấy đã phạm phải một lỗi lầm to lớn, không có mặt mũi xuất hiện trước mặt mọi người. Nếu đây là sự thật thì đúng là đáng sợ. Sao bà ấy có thể lừa gạt nhà họ Khúc gần hai mươi năm chứ? Vậy Khúc Tuyên rốt cuộc là con của ai? Chú ba định thế nào với đứa con trai mình nuôi nấng mười chín năm?
"Với tính cách của chú ba, dù sự thật là vậy thì chú ấy cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài. Chú ấy vẫn tiếp tục gánh vác trách nhiệm với Khúc Tuyên, dù sao cậu ấy cũng gọi chú ba là bố mười chín năm rồi. Trừ khi... Đổng Thiên Huệ không biết hối cải, vẫn muốn đùa giỡn với mọi người." Nói tới đây, ánh mắt Khúc Mịch trở nên sắc bén.
Trong nhà, tính cách anh giống chú ba nhất, bình thường rất ít nói, lúc nào cũng toát ra khí chất lạnh lùng. Nếu bị anh nhắm vào, người đó chắc chắn không có kết cục tốt.
Nghe anh nói vậy, Thương Dĩ Nhu có thể kết luận Khúc Tuyên không phải con ruột của chú ba, có lẽ mọi người trong nhà họ Khúc đều biết, chẳng qua tất cả đều im lặng mà thôi.
Thương Dĩ Nhu có cảm giác ngày xưa chú ba và thím ba xa nhau có phần nguyên nhân do Đổng Thiên Huệ. Trong đây chắc chắn có một câu chuyện rất dài, không biết có cơ hội để biết cụ thể hay không.
Trong lúc Thương Dĩ Nhu suy đoán lung tung, Tú Vân đang nói chuyện với Khúc Khê.
Bà ấy đứng đợi trước nhà con gái gần hai tiếng đồng hồ mới đợi được Khúc Khê về.
Nhìn thấy bà, Khúc Khê sững sờ: "Sao tới mà không gọi điện?"
"À, mẹ sợ làm phiền công việc của con, dù gì mẹ cũng không có chuyện quan trọng." Tú Vân khách sáo.
Ánh mắt Khúc Khê lạnh đi, mời bà vào nhà. Cô thay dép, sau đó lấy một đôi dép trong tủ giày ra, rồi xuống bếp rửa hoa quả, mang đến bàn trà.
"Ăn táo đi."
"Lát nữa mẹ ăn."
Sau cuộc đối thoại đơn giản, cả hai đều im lặng, bầu không khí trở nên xấu hổ.
"Con..."
"Tôi..."
Cả hai lên tiếng cùng lúc rồi không hẹn mà cùng dừng lại.
Tú Vân nhìn Khúc Khê, muốn nói lại thôi: "Mẹ có mang mấy món đến, đều là tự tay mẹ làm. Mẹ cất vào tủ lạnh cho con nhé, khi nào ăn hết rồi thì con cứ gọi điện." Nói rồi bà đứng dậy.
"Thật ra tôi không có nấu cơm ở nhà."
Nghe Khúc Khê nói, Tú Vân dừng lại, cười nói ngay: "Thế ăn một chút cũng được." Sau đó bà lấy hộp đồ ăn ra.
Bên trong các hộp giữ tươi, có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong: một hộp dưa leo nhỏ, một hộp cà tím, một hộp dưa tỏi ngâm đường, và một hộp dưa món với các loại hạt, hạnh nhân, su hào cắt lát hình thoi, đậu đũa cùng ớt cay nhỏ, nhìn sạch sẽ và hấp dẫn.
"Mẹ không biết con có ăn cay được không nên cái hộp ớt cay này ít cay lắm. Nếu con không thích thì cứ bỏ ra." Tú Vân vừa nói vừa mang đồ xuống bếp, mở tủ lạnh cho vào trong.
Trong tủ lạnh của Khúc Khê chỉ có sữa bò, trứng gà và trái cây, ngoài ra không còn gì khác.
"Đồ bên ngoài không sạch sẽ, con cố gắng đừng ăn bên ngoài. Nếu con không thích nấu ăn thì về nhà ăn đi." Tú Vân không quay đầu nhìn Khúc Khê, trông cứ như lẩm bẩm, "Dù sao mỗi lần nhà mình nấu cơm cũng nấu phần ăn cho bốn người."
Nghe vậy, ánh mắt Khúc Khê trở nên ảm đạm. Từ lúc bố tái hôn, cô chưa từng về nhà. Vốn dĩ nhà đó không phải nơi cô có thể về, bây giờ lại càng không muốn về nữa.
Đến hiện tại, cô vẫn không biết phải sống cùng mẹ ruột và em trai thế nào. Mọi người đều nói song thai tâm linh tương thông, nhưng khi đứa em trai song sinh đứng trước mặt, cô có cảm giác mọi thứ đều như là mơ.
Giấc mơ này quá dài, dường như đến giờ cô vẫn chưa thể tỉnh lại.
Không nhận được câu trả lời, Tú Vân thất vọng. Bà muốn thân với con gái, nhưng cô vẫn luôn lảng tránh bà. Bà không dám ép buộc, sợ con gái càng chạy trốn nhanh hơn.
Hai mươi tư năm, người làm mẹ như bà chưa từng làm tròn trách nhiệm, dù là nguyên nhân gì, bà đều vô cùng áy náy. Bà nợ con gái quá nhiều, bà sẽ dùng thời gian còn lại để bù đắp.
"Con có muốn nghe chuyện của bố mẹ không?"
Thấy mẹ ruột dè dặt nhìn mình, Khúc Khê xúc động. Cô quay đầu đi, không nhìn Tú Vân nữa: "Hôm nay con còn có việc, để sau đi."
"Thôi được." Tú Vân xấu hổ, "Thế con nhớ giữ gìn sức khỏe, mẹ về trước đi."
Nói rồi, bà đi về phía cửa.
Khúc Khê ra tiễn, lúc mang giày bà không nhịn được mà dặn dò: "Ăn nhiều cơm vào, ít thức đêm, ngủ trễ không tốt cho con gái đâu."
Nhìn Tú Vân xuống lầu, Khúc Khê đóng cửa lại.
Cô vừa gặp khách hàng ở bên ngoài, ăn xong mới về, nhưng nhìn mấy món ăn nhẹ này, cô bỗng thấy đói bụng.
Nhà vẫn còn chút gạo, cô đi nấu cháo, tất cả hộp đồ ăn đều được cô mở ra, dọn lên bàn.
Cô gắp miếng ớt cay nhỏ, khi ăn, vành mắt lại đỏ lên: "Thế mà bảo không cay!" Rồi nước mắt rơi lã chã.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô ăn món do mẹ cô nấu.
Di động đột nhiên mở chuông, là Mạnh Triết gọi, cô bấm nút nghe.
"Em khóc hả?" Mới alo một tiếng, Mạnh Triết đã phát hiện giọng cô khác thường.
"Khóc cái đầu anh!" Khúc Khê cố tình ăn miếng cháo, "Em đang ăn cơm, ớt cay quá!"
"Không phải em không sợ cay sao? Lần nào ăn ơn cay em cũng chọn trái ớt cay nhất mà!"
"Lần này là cay một cách biến thái! Được rồi, không nói chuyện tào lao với anh nữa, em còn phải làm việc."
"Mới nói mấy câu mà, chúng ta đã mấy ngày rồi không gặp nhau rồi đấy!" Mạnh Triết bắt đầu làm nũng.
Khúc Khê giật mình: "Đúng là hết nói nổi anh, em cúp máy đây." Dứt lời cô liền cúp máy, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.