Khúc Mịch bảo đội hình sự điều tra thêm những bệnh viện tư nhân khác, xem hai ngày gần đây có ai làm phẫu thuật ghép tim không. Nhưng kết quả khiến mọi người đều thất vọng, tất cả tỉnh phía nam không có bệnh viện nào làm phẫu thuật ghép tim trong thời gian này cả.
Vụ án rơi vào bế tắc, Lục Li tự hỏi lại động cơ giết người. Đúng ngay lúc này, phát hiện một thi thể dưới sông ở ngoại ô.
Lục Li dẫn cả đội đến hiện trường, xung quanh có rất nhiều người vây xem. Cảnh sát giăng dây phong tỏa, tổ chức nhân sự xuống sông vớt xác, thi thể được đưa lên bờ. Đích thân Thương Dĩ Nhu đến tiến hành khám nghiệm sơ bộ.
"Nơi này không phải hiện trường đầu tiên, hai bên hông nạn nhân có vết dao, khả năng cao chết do mất nhiều máu. Ngoài ra bên hông nạn nhân có dấu dây thừng siết chặt, bụng bị vật cứng gồ ghề ma sát, dưới da có máu bầm. Có lẽ sau khi hung thủ giết người đá vào bụng nạn nhân rồi ném xuống sông. Muốn xác định thời gian tử vong và tình huống khác cần đưa về giải phẫu, trước mắt chỉ có thể biết được từng này thông tin."
Nghe Thương Dĩ Nhu nói, Lục Li lập tức nhờ thợ lặn kiểm tra nơi vớt thi thể lên, quả nhiên phát hiện tảng đá lớn và dây thừng. Sợi dây thừng ngâm trong nước sông, còn bị cua cá gặm cắn, hơn nữa thi thể đã bị thối rữa, thế nên sợi dây mới bị đứt đoạn.
Vì thi thể bị ném giữa sông nên tất cả dấu vết đã bị tiêu huỷ, không để lại bất kỳ dấu vân tay nào. Trên bờ sông phát hiện dấu vết của bánh xe ô tô đi từ hướng bắc đến, sau khi ném xác thì đi về hướng nam.
Thi thể được đưa về đội hình sự, việc xác định thân phận nạn nhân vô cùng cấp bách. Khuôn mặt đã bị biến dạng nghiêm trọng, khoa pháp y tiến hành xét nghiệm DNA, sau đó tiến hành đối chiếu với những người dân mất tích, nhưng cuối cùng không tìm được người phù hợp với những người mất tích ở thành phố Nam Giang.
Thương Dĩ Nhu tiến hành khám nghiệm tử thi, báo cáo của cô cực kỳ có ích cho việc điều tra của đội hình sự.
Người chết ngâm trong sông khoảng một tuần, vì hai bên hông có vết thương nên cơ thể đã phù thũng không còn rõ ràng. Thương Dĩ Nhu phát hiện vết thương hai bên đối xứng nhau, đường cắt vô cùng chuyên nghiệp. Vết cắt đúng ngay vị trí của thận nên Thương Dĩ Nhu có hơi nghi ngờ. Quả nhiên hoài nghi của cô là đúng. Khi cô mổ thi thể, cẩn thận kiểm tra số nội tạng hư thối bên trong, không tìm thấy thận của người chết.
Báo cáo của cô gửi đến đội hình sự.
"Cục trưởng Khúc, xem ra là buôn bán nội tạng. Theo báo cáo của pháp y, người chết là nam, thời gian tử vong khoảng một tuần trước, khi còn sống bị lấy đi hai quả thật. Vết dao đối xứng ngay ngắn, khả năng cao do người chuyên nghiệp làm." Lục Li đọc báo cáo rồi nói, "Vụ án này có thể cùng điều tra với vụ của Vạn Giai không?"
Theo chứng cứ hiện có, Khúc Mịch đồng ý điều tra cùng nhau, đồng thời đưa ra chỉ thị quan trọng: "Mở rộng phạm vi tìm kiếm nạn nhân thứ hai đến Bắc Hải!"
Khoa pháp chứng đã kiểm tra vết bánh xe ô tô, chiếc xe từng dừng lại bên bờ sông là một chiếc jeep nhỏ. Vì bảy ngày trước trời từng đổ mưa, đất ở bờ sông ẩm ướt nên để lại dấu vết khá rõ ràng. Theo hướng đi của ô tô, Khúc Mịch mới có chỉ thị như vậy.
Lục Li lập tức liên lạc với cảnh sát hình sự ở Bắc Hải, nhờ họ hỗ trợ điều tra, đồng thời gửi DNA của người chết cho họ đôi chiếu. Mặt khác, họ quay lại bờ sông điều tra, hy vọng tìm được nhân chứng.
Mạnh Triết phát hiện có người thích câu cá ở bờ sông bên kia nên vòng qua đó hỏi. Trong đó có một ông cụ ngày nào cũng tới đây câu cá, ông nói mình có thấy chiếc ô tô họ đang hỏi thăm.
"Vì khoảng cách khá xa với trời lại tối, hơn nữa tôi còn đang thu lưới nên không thấy rõ lắm." Thường này buổi sáng ông cụ sẽ đều ra đây câu cá, do hôm đó trời mưa nên chiều tối ăn cơm xong ông mới ra đây ngồi một chút. Câu đến nửa đêm mà không có con nào cắn câu, ông dọn dẹp định về, "Tôi thấy đối diện hình như có một chiếc Jeep chạy tới, có vẻ không phải màu trắng. Xe đậu bên bờ sông thì tắt đèn, một lúc sau có tiếng mở cửa xe. Buổi tối thỉnh thoảng cũng có người tới đây nên không để ý lắm. Lúc tôi dọn dẹp xong chuẩn bị về thì chiếc xe kia cũng chạy đi."
"Ông có thấy chiếc xe đó từ đâu chạy tới, rồi chạy đi đâu không?" Mạnh Triết hỏi.
Ông cụ giơ tay chỉ: "Chiếc xe lái từ trên sườn núi kia tới, đậu ngay đối diện tôi. Ô tô không quay đầu mà chạy thẳng về hướng nam."
Vị trí ông cụ chỉ trùng khớp với dấu bánh xe, cũng chứng tỏ ô tô chạy từ phía bắc tới rồi chạy về phía nam.
Thận sau khi rời khỏi cơ thể người, được ướp lạnh trong dung dịch bảo quản, nhiều nhất chỉ có thể giữ trong mười tiếng. Nói cách khác, cặp thận này bắt buộc phải được ghép trước 10 giờ hôm sau, nếu không sẽ uổng phí.
Ở thành phố Nam Giang, bệnh viện có thể làm phẫu thuật cấy ghép chỉ có bệnh viện Nhân dân số 1 và bệnh viện cảnh sát. Xem qua hồ sơ phẫu thuật của họ thì có hai bệnh nhân bị ure huyết cấp tính được ghép thận sáu ngày trước. Họ là một cặp chị em song sinh, mới mười sáu tuổi, cùng bị ure huyết cấp tính, phải nhanh chóng tiến hành ghép thận. Bác sĩ khuyến cáo ghép giữa người thân để tỷ lệ đào thải sau phẫu thuật được hạ thấp. Bố mẹ họ đều tiến hành kiểm tra, may mà cả hai đều phù hợp.
Vào ngày 9, hai chị em và bố mẹ cùng bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công, sau khi cấy ghép đến nay vẫn chưa xuất hiện tình trạng đào thải. Trước mắt, hai chị em còn nằm viện theo dõi.
Lục Li đến bệnh viện Nhân dân số 1, gặp được gia đình họ trong cùng một phòng bệnh. Phòng khá rộng, có máy lọc nước, điều hòa và TV. Nhìn cách ăn mặc của họ là biết đây là một gia đình giàu có.
Lục Li giới thiệu mình là phóng viên, thậm chí còn xuất trình được thẻ tác nghiệp.
"Tôi nghe nói bệnh viện thành phố tiến hành ghép thận cho một cặp song sinh, cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, hơn nữa người cung cấp thận là bố mẹ ruột, câu chuyện hết sức cảm động. hôm nay tôi đến là muốn phỏng vấn, để câu chuyện này lan tỏa đến cộng đồng."
Vì hai đứa con phẫu thuật thành công, hậu phẫu không có hiện tượng đào thải, cả bố mẹ và con cái đều rất vui. Họ nhiệt tình tiếp đãi Lục Li, kể lại câu chuyện cả nhà đấu tranh với bệnh tật.
"Cảm ơn các bác sĩ và điều dưỡng của bệnh viện, nhờ họ mà cả nhà chúng tôi được cứu. Chúng tôi không thiếu tiền, nhưng đến thời khắc quan trọng thì vẫn phải nhờ các nhân viên y tế." Người bố cảm thán.
Lục Li đề nghị xem vết khâu trên người họ, người bố lập tức đồng ý. Trên hông ông ta và vợ đều có một vết khâu tương tự nhau.
Tình hình của hai chị em rất tốt, ngày mai là có thể xuất hiện về nhà, họ đang dọn dẹp đồ đạc. Có thể cảm nhận được đây là một gia đình hạnh phúc, bọn trẻ đều rất tự lập.
Rời khỏi phòng bệnh, Lục Li lấy ra thẻ cảnh sát hỏi thăm bác sĩ và điều dưỡng có liên quan, còn yêu cầu được xem hồ sơ phẫu thuật. Dù hỏi thăm hay kiểm tra thế nào, anh đều không phát hiện bất kỳ vấn đề gì.
Thế nội tạng bị cắt bỏ đã đi đâu chứ? Chẳng lẽ chúng không đến bệnh viện mà tới một cơ sở ngầm nào đó sao?
Vì thời gian cấy ghép nội tạng hạn chế, thế nên từ lúc thu nhận, vận chuyển đến cấy ghép phải hoàn thành trong mấy tiếng đồng hồ. Vạn Giai chết ở nhà thuê, thi thể nam bị vứt ở con sông ngoại ô, vậy thì nơi cấy ghép nội tạng chắc chắn phải ở Nam Giang! Nhưng nơi đó rốt cuộc nằm ở đâu?
Muốn hoàn thành một ca phẫu thuật, đầu tiên phải có bác sĩ cấy ghép, bác sĩ gây mê hồi sức, điều dưỡng, sau đó nhất định phải có thiết bị dụng cụ, cuối cùng là phải có phòng phẫu thuật. Phòng khám nhỏ chắc chắn không đủ điều kiện, vì vậy Khúc Mịch tập trung vào các bệnh viện tư nhân lớn.
Ở Nam Giang có tổng cộng ba bệnh viện tư nhân đều thành lập gần năm năm, trong đó có một bệnh viện đa khoa, một bệnh viện chuyên sản phụ khoa cùng một bệnh viện chuyên về tim mạch và não. Tạm thời loại trừ bệnh viện sản phụ khoa chuyên sản phụ khoa, họ tập trung vào hai bệnh viện còn lại.
Khúc Mịch lấy được thông tin về hai bệnh viện từ Sở Y tế, trong đó có cả danh sách từ chủ tịch, viện trưởng đến bác sĩ, điều dưỡng. Mỗi quý Sở Y tế đều sẽ xuống kiểm tra, vừa hay cũng đang đến đợt, Khúc Mịch và Lục Li cùng tham dự. Bọn họ đến bệnh viện đa khoa trước, nghe viện trưởng báo cáo xong, họ đi tham quan các phòng khám, phòng mổ và phòng bệnh.
Viện trưởng cảm thấy cuộc kiểm tra này vô cùng nghiêm khắc, trong đoàn còn có hai người lạ, nhất là Khúc Mịch, mọi người đều coi anh là trung tâm, chắc là vị trí cao hơn cả lãnh đạo, thế nên càng không dám nói gì.
"In ra một bản sao tất cả hồ sơ phẫu thuật của bệnh viện các ông trong một tháng qua, tôi muốn mang đi." Khúc Mịch nói với viện trưởng.
Viện trưởng lập tức làm theo, còn khách sáo nói: "Nếu lãnh đạo cần giải thích chi tiết, tôi sẽ gọi người tới."
"Tất cả đều ở đây à?" Thấy chỉ có một tờ giấy, Khúc Mịch nhíu mày.
Viện trưởng vội giải thích: "Bác sĩ chỗ chúng tôi đều là chuyên gia, điều dưỡng cũng đều là người có trình độ chuyên môn, trang thiết bị hàng đầu, thế nên giá khá cao. Hơn nữa chỗ chúng tôi không có thanh toán bảo hiểm nên những người tầm trung trở xuống thường không lựa chọn ở đây. Chỗ chúng tôi toàn bệnh nhân cao cấp, bệnh nhân không quá nhiều."
"Nguồn thuốc chỗ ông an toàn không?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
"An toàn! An toàn tuyệt đối là đằng khác!" Viện trưởng trả lời ngay, "Tất cả trang thiết bị và thuốc của bệnh viện chúng tôi đều được phân phối từ công ty Y Đạt, đó là công ty lớn và rất đáng tin cậy."