Buổi tối, dọn dẹp xong Vạn Giai uống một ly sữa bò rồi lên giường nằm. Trên cửa sổ là tấm rèm cô mới treo, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào.
Cô nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã vào giấc.
Trước mắt là màu xám xịt, những đám mây đen dày đặc và nặng nề treo trên đầu khiến cô thấy ngột thở. Xung quanh không có gì, cô đứng đơn độc giữa trời đất, không một sức sống. Cô muốn gọi xem có ai không nhưng cổ họng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Cô hoảng hốt tìm xung quanh, em gái đâu rồi?
"Tiểu Hoan! Tiểu Hoan!" Vạn Giai hét lên nhưng đôi môi chỉ hơi mấp máy. Cô bắt đầu chạy, nhưng rồi lại không biết phải chạy đi đâu.
Đột nhiên ở gần đó xuất hiện một bóng lưng, tóc dài ngang vai, mặc đồng phục học sinh. Tiểu Hoan luôn mặc đồng phục, cô bé không có quần áo nào khác. Vạn Giai thường bảo sẽ mua cho cô bé một bộ mới nhưng cô bé chỉ cười, nói mình chẳng có dịp nào để mặc.
Tiểu Hoan! Chắc chắn là em ấy!
Vạn Giai chạy tới gần, vỗ vai cô bé. Cô bé từ từ quay lại.
"Chị có muốn tim không?" Cô bé nở một nụ cười kỳ dị, vừa dứt lời liền tự xé toạc lồng ngực mình, lấy ra một quả tim đang đầm đìa máu. Tim vẫn đập thình thịch, thậm chí là bốc hơi.
"A!" Vạn Giai cuối cùng cũng hét lên được. Cô giật mình thoát khỏi cơn ác mộng nhưng lại phát hiện mình đang nằm ngoài sân.
Vạn Giai hoảng sợ tột độ, nghe tiếng hàng xóm mắng chửi gì đó rồi đóng sập cửa sổ lại. Chỉ cần xung quanh có người là tốt rồi. Cô chạy chân trần vào nhà, vội vã gọi điện cho Lưu Tiến: "Anh có thể tới đây một chuyến không? Tôi sợ quá!"
Ở đầu dây bên kia, Lưu Tuấn dụi mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường, mới 23 giờ, vẫn chưa quá muộn, chẳng qua cậu đi ngủ khá sớm.
Hôm nay không phải ca trực của cậu, nhưng trước lời cầu cứu của một cô gái sống một mình, cậu không nỡ lòng từ chối.
"Đừng sợ, bật hết đèn trong nhà lên đi." Lưu Tuấn vừa ngồi dậy vừa trấn an cô gái.
Cô làm theo lời cậu, bật sáng toàn bộ đèn ở hành lang và trong nhà.
"Giờ cô chạy ra cửa chính xem khoá cửa có dấu hiệu bị phá không."
Vạn Giai cầm chặt di động, đi ra cửa kiểm tra, phát hiện khoá vẫn còn nguyên vẹn.
"Bây giờ cô quay vào trong nhà, kiểm tra từng ngóc ngách xem có ai trốn không, sau đó khoá chặt cửa sổ và cửa ra vào. Nếu có gì bất thường thì lập tức gọi 110, hai mươi phút nữa tôi sẽ tới." Lưu Tiến căn dặn, nghe giọng cô gái đã bình tĩnh hơn, cậu mới cúp máy.
Cậu rời khỏi ký túc xá, ngay bên dưới là trạm xe buýt, chuyến xe buýt cuối cùng chậm rãi dừng lại, cửa mở, cậu chạy lên ngay.
Đúng hai mươi phút nữa Lưu Tiến có mặt trước cửa nhà của Vạn Giai. Cậu gõ cửa mấy cái không thấy hồi âm nên gọi cho cô, nhưng trong điện thoại chỉ có thông báo không thể kết nối. Cậu nhíu mày, lập tức trèo tường vào trong.
Đèn ngoài sân không bật, trong nhà cũng tối om. Lưu Tiến thấy tình hình không ổn, gọi nhỏ "Vạn Giai" hai lần nhưng không ai trả lời.
Do dự vài giây, cậu quyết định thử đẩy nhẹ cửa chính, cửa không khoá, một mùi hôi kỳ lạ xộc thẳng vào mũi, hình như xuất phát từ giữa căn nhà.
Cậu lần mò bật công tắc trên tường nhưng đèn không sáng, cậu tiếp tục gọi, sau đó mở đèn pin điện thoại.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lưu Tiến sợ đến mất hồn, cậu hét toáng lên rồi vụt ra khỏi phòng. Đến cửa chính, cậu dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa. Cửa mở, đèn xe chiếu thẳng vào mặt khiến cậu bị chói đến mức không thể mở mắt.
"Lưu Tiến? Sao cậu lại ở đây?" Người lên tiếng là ông Trần.
Lưu Tiến tránh sang một bên, đến khi thấy rõ người đối diện đúng là ông Trần đáng lẽ đang trực, cậu ngạc nhiên hỏi: "Sao ông lại ở đây? Có phải Vạn Giai gọi cho ông không?"
"Không, có người khiếu nại hàng xóm ồn ào làm phiền họ nghỉ ngơi." Ông Tràn nhìn vào trong sân, quan sát số nhà. Người khiếu nại là hàng xóm của căn nhà này.
"Báo cảnh sát, gọi ngay đi!" Lưu Tiến hét lên.
"Báo cảnh sát gì? Chúng ta chẳng phải cảnh sát sao? Cậu bị gì thế?" Ông Trần ngơ ngác.
"Báo cảnh sát đi!" Lưu Tiến nhấn mạnh rồi rút điện thoại ra gọi, "Tôi là cảnh sát khu vực phía đông, Lưu Tiến, làm ơn chuyển máy đến đội hình sự, ở đây có án mạng!"
Nghe đến hai từ "án mạng", ông Trần giật mình. Ông vốn nhát gan, dám đến đây một mình vì tưởng chỉ là vụ gây rối nhỏ. Lần trước cùng cục trưởng Khúc xử lý vụ mùi lạ ở khu dân cư, phát hiện thi thể trong ống khói, ông đã sợ đến mức một tháng không dám đi đêm, giờ lại gặp người chết, ông chỉ biết thầm trách số mình đen đủi.
Mặt Lưu Tiến trắng bệch, cả hai đứng canh ở cửa không dám vào trong.
Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát vang lên. Xe vừa dừng, Lục Li là người đầu tiên nhảy xuống. Anh nhận ra Lưu Tiến vì từng làm việc với cậu ta trong một vụ án trước đây. Thanh niên này vô cùng nhiệt huyết nhưng lại thiếu kinh nghiệm, thường hành động theo cảm tính.
"Xảy ra chuyện gì? Hai người báo án hả?" Lục Li hỏi.
"Không phải tôi." Ông Trần vội nói, "Là cậu ta. Khi tôi đến đây, cậu ta từ bên trong chạy ra, nói có người chết."
Trong lúc chờ đội hình sự tới, cả hai hút thuốc để bình tĩnh lại. Ông Trần không dám hỏi gì về tình hình bên trong, còn Lưu Tiến thì chẳng muốn nhớ lại. Nghe Lục Li hỏi, Lưu Tiến chỉ đành kể lại mọi chuyện.
"Đèn bên trong không sáng hả?" Lục Li hỏi. Thấy Lưu Tiến gật đầu, anh lệnh cho Vương Thành kiểm tra đường điện.
Cột điện chỉ cách đó vài bước chân, bên trên có đồng hồ điện của từng nhà. Vương Thành nhanh nhẹn leo lên, phát hiện mạch điện nhà Vạn Giai đã bị phá nhưng không quá nghiêm trọng, có thể sửa ngay.
Không lâu sau, đèn trong phòng khách sáng lên. Lục Li dẫn người vào sân, đội pháp chứng và pháp y cũng tới. Nhìn những dụng cụ không biết tên, Lưu Tiến thấy mình còn quá nhiều thiếu sót.
Vương Tĩnh tiến hành lấy dấu vân tay của Lưu Tiến và ông Trần, còn dùng que bông lấy mẫu trong khoang miệng của họ, cho vào lọ niêm phong.
Khang Bình và Đinh Duệ Nghĩa đến hiện trường kiểm tra thi thể xong rồi cho người đưa ra ngoài. Khi thi thể được đưa qua cửa, cả Lưu Tiến lẫn ông Trần đều không dám nhìn.
Hàng xóm bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền ra xem. Mạnh Triết đi tới lấy lời khai.
"Ông báo cảnh sát vì nhà này ồn ào hả?"
Hàng xóm là một ông cụ thấp bé hói đầu, trông khá lập dị.
"Tôi chỉ muốn các đồng chí nhắc nhở nhà này thôi, không có ý gì đâu." Thấy mấy chiếc xe cảnh xác, hơn hai chục người tới lui, ông cụ cảm thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, "Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
"Có người chết rồi!" Mạnh Triết nói.
"Cái gì? Có người chết?" Ông cụ giật mình, "Chết lúc nào? Khi nãy tôi còn nghe tiếng gào khóc với tiếng mở cửa mà."
Nghe vậy, mặt Lưu Tiến nóng bừng. Cậu kêu lớn vậy à? Dù có hoảng loạn thế nào thì cậu cũng đâu đến mức "gào thét" đúng không? Là cảnh sát mà bị người dân nói thế, còn ở trước mặt đồng nghiệp, bây giờ thấy Mạnh Triết đang nhìn mình, cậu càng đỏ mặt.
"Ông nghe thấy những gì? Lúc mấy giờ?" Mạnh Triết hỏi tiếp.
Biết nhà bên cạnh có người chết, ông cụ cảm thấy xui xẻo: "Giá nhà ở đây vốn thấp, giờ lại có người chết thì càng không bán được. Cô gái hàng xóm trông ngoan ngoãn, hướng nội, nhưng khoảng hai tháng nay cứ nửa đêm cô ấy lại la hét. Tôi vốn ngủ không sâu, đã khó ngủ nay càng thêm phiền. Tôi từng nói chuyện với cô ấy hai lần nhưng không có cải thiện, thậm chí còn tệ hơn. Tối nay tôi đang định đi ngủ thì lại nghe cô ấy hét lên. Nhìn đồng hồ thì vừa đúng 23 giờ. Tôi đóng cửa sổ, định mặc kệ. Khoảng mười phút sau, tôi nghe tiếng cô ấy hình như cãi nhau với một người đàn ông. Tôi đoán là bạn trai. Giới trẻ bây giờ chưa cưới đã sống chung, thật chẳng ra sao! Ngay sau đó có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tôi biết đêm nay mình không ngủ được rồi nên bực bội gọi cảnh sát. Sau đó tôi lắng tai nghe, đột nhiên không còn tiếng động nữa. Sau mười phút, có ai đó gọi "Vạn Giai", kế đến là tiếng gào thét của đàn ông, hình như cậu ta vừa kêu vừa chạy ra ngoài, tôi còn nghe tiếng cửa mở, rồi cậu ta nói chuyện với một người đàn ông khác. Người chết là cô gái đó hả? Bị giết sao? Tôi đoán hung thủ giết người là gã đàn ông chạy ra ngoài! Cậu ta còn có đồng bọn canh gác ở cửa."
Nói đến đây, ông cụ có vẻ sợ hãi, thầm mừng vì mình không ra mặt, nếu không e rằng đã bị giết diệt khẩu.
"Đồng chí cảnh sát à, tôi đã cung cấp manh mối quan trọng như vậy, mấy cậu nhất định phải bắt được hung thủ! Hung thủ sẽ không quay lại giết tôi chứ? Các anh phải bảo vệ nhân chứng đấy!"
"Ông đọc lại lời khai đi, nếu không có sai sót thì ký tên vào. Nếu cần, chúng tôi sẽ liên hệ lại để hợp tác điều tra." Mạnh Triết đưa bản khai.
Ông cụ cẩn thận đeo kính lão đọc kỹ từng chữ. Mất đến hai mươi phút, ông cụ mới ký tên, vừa ký vừa nói: "Thời buổi này đâu thể cái gì cũng ký, thứ phải chịu trách nhiệm pháp lý thì phải cẩn trọng."
Mạnh Triết hỏi thêm về thông tin chủ nhà. Theo lời ông lão, chủ nhà là hàng xóm cũ, đã lớn tuổi, được con trai đón đi dưỡng già, thế nên cho thuê căn nhà này. Vạn Giai mới chuyển đến chưa đầy ba tháng, thường ngày không thấy ai ra vào.
Khám nghiệm hiện trường xong, Lục Li thấy đã gần 1 giờ sáng nên cho mọi người về nghỉ, sáng mai họp tại đội.
Sáng sớm hôm sau, Lục Li gọi điện báo cáo vụ án cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch mới nhận chức đã xảy ra án mạng nên cực kỳ quan tâm, đích thân đến dự cuộc họp của đội hình sự để nghe báo cáo chi tiết.