Những từ ngữ mấu chốt xâu thành một sợi dây xuất hiện trong đầu Khúc Mịch. Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?
Đột nhiên hai mắt Khúc Mịch sáng ngời như nghĩ ra gì đó, anh vội đến khoa pháp y.
"Về thời gian Hàn Lãnh tử vong liệu có khả năng xuất hiện hiện tượng không theo quy luật không?" Anh đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, kết quả trên đó dựa vào thời gian xuất hiện hoen tử thi, độ ấm của trực tràng, mức độ tiêu hoá đồ ăn trong dạ dày và độ cứng của thi thể.
Thương Dĩ Nhu suy nghĩ một lát, trả lời: "Theo trình độ kỹ thuật hiện nay thì để xác định thời gian tử vong chỉ có cách này. Nếu vào mùa hè thì phải căn cứ theo cả độ phân huỷ của thi thể và tốc độ phát triển của giòi bọ để phán đoán. Giả sử hung thủ muốn đẩy nhanh hoặc trì hoãn thời gian nạn nhân tử vong thì có thể thay đổi nhiệt độ hoàn cảnh xung quanh. Giống như vụ án anh xử lý ở Toronto, khi đó để thời gian tử vong của nạn nhân bị đẩy lên, hung thủ đã sử dụng lò vi sóng để tăng nhiệt độ thi thể, gia tăng tốc độ phân huỷ. Còn nếu hung thủ muốn trì hoãn thời gian tử vong thì có thể đặt thi thể ở những nơi như tủ đông, sau đó đưa về hoàn cảnh có nhiệt độ bình thường. Thi thể của Hàn Lãnh chưa đến mức bị phân huỷ nên loại trừ khả năng tăng nhiệt độ. Ngoài ra, mấy hôm nay nhiệt độ ở Nam Giang xuống thấp kỷ lục, nhiệt độ ở bên ngoài không khác mấy tủ đông, nhưng thi thể không có dấu vết bị động vào, thế nên cũng loại trừ khả năng để trong tủ đông. Vì vậy, kết quả xác định thời gian Hàn Lãnh tử vong chắc chắn không có sai sót!"
Lục Li cũng từng nghi ngờ thời gian Hàn Lãnh tử vong, bây giờ Khúc Mịch lại tới đây, nhưng Thương Dĩ Nhu có thể khẳng định kết quả khám nghiệm tử thi không sai!
"Đối tượng cảnh sát nghi ngờ là mẹ con Lưu Hà và Lưu Mục Sâm, Lưu Mục Sâm có hiềm nghi lớn hơn. Cậu ta là người cuối cùng tiếp xúc với Hàn Lãnh, hơn nữa bố con họ còn xảy ra tranh chấp. Lục Li phát hiện dây điện thoại trang trí trong nhà Đường Bộ bị giật đứt, điều này khiến anh nhớ đến nguyên nhân Hàn Lãnh chết."
"Nhưng vết ngấn trên cổ Hàn Lãnh là do dây thừng gây ra, không phải dây điện thoại." Điều này Thương Dĩ Nhu cũng có thể khẳng định, "Có vẻ kết quả điều tra của anh khác với báo cáo khám nghiệm tử thi."
Thương Dĩ Nhu vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Khúc Mịch lại tán đồng: "Em phân tích rất đúng! Chỉ có một nguyên nhân đó mới có thể giải thích được tất cả mâu thuẫn."
"Sao có thể?" Thương Dĩ Nhu nhíu mày, "Kết quả kiểm tra DNA chắc chắn không sai, trừ khi..."
"Đúng thế, chắc chắn mẫu DNA có vấn đề. Ban đầu Lưu Hà không ý cho cảnh sát gặp con trai, được Lục Li khuyên, bà ta mới cung cấp mẫu tóc với móng tay. Nhung ai biết mấy thứ đó ai biết có phải của Lưu Mục Sâm không?"
"Anh định thế nào đây? Yêu cầu Lưu Mục Sâm cung cấp lại móng tay và tóc à? Em thì thấy Lưu Hà rất đáng nghi." Thương Dĩ Nhu cảm thấy vụ án này càng ngày càng phức tạp. Nếu thi thể được phát hiện không phải Hàn Lãnh thì Hàn Lãnh thật sự đang ở đâu?
Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li, cho anh hai đề nghị, một là phái người giám sát Lưu Hà 24/24, hai là nghĩ cách lấy lại tóc và móng tay của Lưu Mục Sâm, đối chiếu DNA lần nữa.
Tuy mười bảy năm trước Lưu Hà có lưu lại cuống rốn ở bệnh viện, nhưng nếu không được người uỷ thác đồng ý, bên kho máu chắc chắn sẽ không cung cấp. Huống hồ lưu giữ cuống rốn có ý nghĩa vô cùng quan trọng, lúc cần thiết có thể trở thành cách cứu mạng.
Ngay lúc Lục Li không biết phải làm thế nào thì cục y tế dự phòng tổ chức khám sức khỏe cho học sinh toàn thành phố. Cơ hội tốt như vậy, Lục Li lấy danh đội trưởng đội hình sự yêu cầu phía cục y tế dự phòng và nhà trường hỗ trợ điều tra.
Thời điểm kiểm tra sức khỏe cho học sinh cấp ba, nhân viên y tế tiến hành lấy mẫu nước bọt cả lớp Lưu Mục Sâm. Ống nghiệm dán nhãn Lưu Mục Sâm được đưa về khoa pháp chứng, mọi người đều đang chờ kết quả.
Kết quả đối chiếu DNA nhanh nhất phải sau ba ngày mới có, mà các đồng nghiệp ở khoa pháp chứng còn cùng tăng ca.
Trong ba ngày này, Lục Li và đội hình sự cũng không rảnh rỗi. Bọn họ tiến hành giám sát Lưu Hà 24/24, đồng thời còn bí mật hỏi thăm hàng xóm. Theo trí nhớ của một hộ gia đình thì ngày 9 bà ta có lái xe ra ngoài, khi nào về thì không rõ.
Nhà họ chỉ có một chiếc xe, bình thường nếu chồng Lưu Hà lái xe đi thì Lưu Hà sẽ đi làm bằng xe buýt. Lưu Hà đã gặp mọi người ở đội hình sự, vì vậy Khúc Mịch bảo Tiểu Lưu ở đồn công an nhận công việc theo dõi. Lần đầu nhận công việc như vậy, thanh niên này vô cùng hào hứng, cũng rất có tinh thần trách nhiệm."Đồn trưởng, buổi sáng 7 giờ Lưu Hà ra khỏi nhà, đi bộ 5 phút đến trạm xe buýt. Bà ta qua mười tám trạm xe buýt, sau đó ngồi mười lăm trạm tàu điện ngầm, đi bộ thêm 10 phút mới đến đài truyền hình. Giữa trưa bà ta rời khỏi đài truyền hình, đến siêu thị mini ở đối diện mua giấy vệ sinh rồi quay lại, mãi đến 17 giờ chiều mới đi ra. Bà ta không đến trạm tàu điện ngầm mà đi nhờ xe đồng nghiệp đến gần nhà. Sau khi xuống xe, bà ta về nhà, trên đường có gặp người quen, bọn họ nói chuyện vài câu rồi tạm biệt nhau..."
Chàng thanh niên này đúng là rất nghiêm túc nhưng lại không có độ nhạy cảm của cảnh sát hình sự. Ngày nào cậu cũng báo cáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không cần biết có tác dụng hay không, mỗi một chi tiết cậu ta đều không bỏ sót.
Lục Li nhận điện thoại báo cáo của cậu, đặt xuống bàn mở loa, chủ yếu là để Khúc Mịch nghe.
"Có tên ăn mày đi theo xin tiền bà ta, bà ta lấy di động ra dọa báo cảnh sát, tên ăn mày kia mới bỏ đi..."
Nghe đến đây, Khúc Mịch đang đọc sách liền dừng lại, "Tên ăn mày kia có mắng gì không?"
"Em không dám đến gần, hình như là có tiền mà không cho, còn nói cùng là ăn mày tại sao lại đối xử khác nhau, rồi hắn bắt đầu mắng chửi thô tục. Chắc là Lưu Hà đã cho tiền ăn mày khác, bị hắn bắt gặp nên hắn mới chạy đến xin tiền. Tên ăn mày kia không thiếu tay thiếu chân mà cứ khăng khăng xin tiền, nếu là em em cũng không cho."
"Bắt tên ăn mày đi, gửi vị trí của cậu, tôi lập tức phái người đi hỗ trợ."
Nghe Khúc Mịch nói vậy, Lục Li lập tức dẫn người đi. Nửa tiếng sau, một tên ăn mày dơ bẩn bị bắt về, theo sau còn có Tiểu Lưu đang thở hổn hển.
"Tên này chạy nhanh thật đấy, em đuổi theo tận mấy con phố!" Cậu đuổi theo tên ăn mày, suýt thì bị cắt đuôi, cuối cùng nhờ có Vương Thành mà bắt được. Lúc này cậu mới biết cảnh sát hình sự không dễ làm, ai cũng có tố chất cực tốt.
Bị đưa về đội hình sự, tên ăn mày cứ đảo mắt liên hồi, bộ dáng lấm la lấm lét này chắc chắn là có vấn đề.
Quả nhiên chưa cần thẩm vấn, tự hắn đã khai ra.
"Đồng chí cảnh sát, tôi xin nhận tôi. Tôi có lừa một bà cụ 200 tệ ở khu Bình An. Bây giờ tôi trả tiền cho bà ấy thì có được xử lý khoan hồng không?"
Lục Li đưa hắn xem ảnh của Lưu Hà: "Cậu từng gặp người phụ nữ này chưa? Gặp mấy lần, ở đâu?"
"Khi nãy tôi mới gặp bà ta ở gần đường Hòa Bình. Mấy hôm trước tôi còn thấy bà ta ở dưới cầu vượt, bà ra ra tay hào phóng lắm!" Tên ăn mày vừa nhìn liền nhận ra Lưu Hà, "Hôm đó bà ta cho Đại Lưu mấy trăm tệ, còn dùng xe chở Đại Lưu đi. Tôi đoán chắc bà ta là phú bà thiếu đàn ông. Vận may của Đại Lưu đến rồi, thế mà được phú bà lựa chọn. Lúc ấy tôi muốn đến gần xem thì họ đi nhanh quá. Khi nãy tôi gặp lại bà ta nên muốn tới xin tiền. Kẻ có tiền thích làm từ thiện, bà ta ra tay hào phóng như thế chắc gặp ăn mày nào cũng vậy thôi. Ai ngờ bà ta không chịu cho tiền, còn đòi báo cảnh sát, làm tôi sợ quá phải bỏ chạy. Không ngờ bà ta báo cảnh sát thật. Đồng chí cảnh sát, từ giờ tôi không dám làm chuyện xấu nữa."
"Đại Lưu mà cậu nhắc đến là ai? Sau khi cậu ta đi với Lưu Hà cậu còn gặp lại cậu ta không?" Lục Li hỏi.
"Tên Đại Lưu kia không giống tôi, cậu ta là kẻ lang thang, cả ngày cứ lục tìm thùng rác, đầu óc hơi ngơ ngẩn. Có lần cậu ta tìm được bộ quần áo đẹp trong thùng ra, tôi thấy đúng kích cỡ của mình nên xin, cậu ta lại đánh tôi. Dưới cầu vượt không ai dám chọc cậu ta, bởi vì cậu ta mà đánh nhau là sẽ đánh đến cùng. Từ khi cậu ta đi với người phụ nữ kia, tôi không còn gặp lại cậu ta nữa. Bây giờ chẳng còn ai giành buồng điện thoại công cộng với tôi, thế nên mấy hôm nay tôi mới lảng vảng ở đây kiếm ăn, nếu còn ngủ dưới cầu vượt, không cóng chết cũng bị đông cứng."
"Đại Lưu đi với Lưu Hà ngày mấy?"
"Tôi không nhớ, tôi nhớ mấy cái đó làm gì, hình như là ngày lạnh nhất trong mấy hôm nay."
"Bây giờ để cậu gặp lại Đại Lưu, cậu có thể nhận ra không?"
"Đương nhiên là được! Tôi với cậu ta quen nhau mấy tháng, nhìn cái ót cũng có thể nhận ra!"
Tên ăn mày khăng khăng bảo đảm, đến khi gặp lại Đại Lưu, hắn mới biết thế nào là hối hận.
Mới nhìn một cái hắn đã không dám nhìn nữa, còn bỏ chạy: "Đồng chí cảnh sát à, con người tôi có cái miệng thích khoác lác. Tôi không nhìn được đâu, đáng sợ quá! Đã nát thành thế này rồi thì làm sao nhận ra được?"
"Không phải cậu nói nhìn sau ót cũng nhận ra hả?" Lục Li xách hắn quay lại, bắt hắn tiếp tục nhận dạng.
"Chỉ nhìn cái ót thôi." Thương Dĩ Nhu đứng cạnh nói, "Gáy người chết có vết sẹo cũ, thời điểm bị thương chắc là ba tháng trước."
"Lợi hại vậy, nhìn vết sẹo mà cũng đoán được thời gian bị thương! Ba tháng trước tôi và Đại Lưu đánh nhau một trận, tôi còn cầm gạch đập đầu cậu ta một cái, máu chảy rất nhiều. Cậu ta thì lại như không sao, còn đấm tôi lại."