Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 469: Bảo bối kỳ lạ



Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đưa bọn trẻ về, trong nhà đã có rất nhiều người chờ sẵn. Ông nội Khúc nóng lòng gặp chắt trai, một giây cũng không chờ được. Hai đứa trẻ đã lớn hơn ngày mới chào đời một chút, nhất là anh trai, khuôn mặt thằng bé tròn trịa hồng hào, đôi mắt đen láy, hàng lông mi thì dài rậm.

"Trời ạ, chắt trưởng của ông đáng yêu quá!" Từ lúc chú ba ly hôn đổi nghề, đây là lần đầu tiên ông nội Khúc cười vui đến vậy, "Xem nó lúc cười kìa, vừa nhìn là biết người nhà họ Khúc."

Ông sui gia và ông đấu đá nhau gần hết đời người, lần đầu không tranh cãi với ông.

Chơi đùa với anh trai xong, mọi người sang nhìn em gái, lời khen đến bên miệng đều nghẹn lại.

"Giọng của đứa nhỏ này to thật!" Thấy cô bé khóc khàn cả tiếng, ông nội Khúc nói, "Rất có dáng oai hùng của nhà họ Khúc, nếu là con trai sau này chắc chắn sẽ rất xông pha."

"Con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, lớn rồi có lẽ sẽ xinh hơn."

"Xinh hay không không quan trọng, con gái phải mạnh mẽ vào để không bị bắt nạt."

Nghe mọi người đánh giá như vậy, cô bé lại càng khóc lớn. Khúc Mịch vội bế em gái lên, cô bé lập tức ngừng khóc, lúc này mọi người mới khen.

"Con bé này thông minh ghê, mới có mấy ngày đã nhận ra bố mình."

"Ừ, thông minh thật."

Mọi người mồm năm miệng mười tiếp lời, ông nội Khúc có nhìn thế nào cũng không đủ, muốn bế một đứa. Cả cuộc đời ông từ con trai đến cháu trai, ông chưa từng bế ai.

Bảo mẫu là chị Nguyệt thấy ông cụ thích chắt trai hơn nên vội bế anh trai tới. Ông cụ ngồi xuống, cẩn thận bế đứa bé. Anh trai nằm trong lòng ông cố của mình vô cùng ngoan, hai mắt luôn hướng về ông, còn chu miệng.

Thấy vậy, trái tim mọi người đều muốn tan chảy.

"Trời ơi, mau nhìn đi, thằng bé đáng yêu chưa kìa!"

"Chưa đặt tên đúng không?" Ông Khúc ngẩng đầu hỏi.

Bố Khúc cười trả lời: "Chờ bố đặt đấy ạ."

Câu này đúng mong muốn của ông cụ, ông suy nghĩ một lát: "Tên trai phải có chữ sơn, thế thì đặt là Khúc Đại (岱), nghĩa là Thái Sơn. Đàn ông mà phải tựa như núi. Còn con gái đặt là Khúc Chỉ, chỉ là hoa thơm nhưng có thể làm thuốc, con gái thì nên nội ngoại đều giỏi, như vậy gia đình mới hạnh phúc."

"Không ngờ tên quê mùa như ông lại đặt tên nghe văn chương thế đấy." Ông sui hài lòng cười, trêu đùa anh trai, "Đại Đại, Tiểu Đại Đại, cháu có thích tên của mình không?"

"Thằng bé mới nhỏ từng này thì biết cái gì?" Bà sui vừa dứt lời thì Tiểu Đại Đại bỗng nhíu mày, trông rất giống Khúc Mịch.

Mọi người đều tấm tắc bảo lạ, thằng bé mới chào đời mấy ngày, sao lại có biểu cảm đa dạng vậy chứ? Hơn nữa biểu cảm nào cũng hợp hoàn cảnh, dù chỉ là hành động vô thức nhưng mọi người vẫn vô cùng kinh ngạc.

"Oa oa!" Tiểu Chỉ Chỉ nằm trong lòng Khúc Mịch lại gào lên, ông Khúc bảo Khúc Mịch bế cô bé qua.

Chị Nguyệt bế Đại Đại đi, Khúc Mịch giao Tiểu Chỉ Chỉ cho ông nội Khúc, nhưng vừa mới đặt vào lòng ông cụ thì ngoài khăn bỗng ướt, có chất lòng chảy từ tay ông xuống.

"Trời ạ, tè rồi." Chị Nguyệt vội bế bé đi thay tã.

"Bố mau đi rửa tay đi. " Mẹ Khúc xấu hổ.

"Không sao." Hôm nay tâm trạng ông Khúc cực kỳ tốt, "Nước tiểu trẻ con chữa bệnh trừ tà."

Ông Khúc biết cháu dâu mới sinh, cần nghỉ ngơi. Mọi người ngồi chơi nửa tiếng rồi tất cả ra về, mẹ Khúc có cố giữ thế nào, họ cũng không ở lại ăn bữa cơm.

Chỉ Chỉ rất thích bám người lớn, một mình chị Nguyệt đương nhiên lo không xuể. Khúc Mịch lại lo Thương Dĩ Nhu quá mệt nên xin nghỉ thêm một tháng, dành trọn thời gian chăm sóc hai đứa bé và một sản phụ.

Mẹ Khúc phụ trách bữa ăn cho cả gia đình. Vì Thương Dĩ Nhu nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ, cộng thêm ăn uống khoa học hợp lý, thế nên cô về dáng rất nhanh. Chưa đến nửa tháng, cô đã thon thả trở lại, thậm chí so với trước khi mang thai eo thon gọn hơn, mông đầy đặn hơn.

Thươmg Dĩ Nhu muốn ở nhiều bên con nên buổi tối nhất quyết ngủ với hai đứa bé. Cô sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Khúc Mịch nên muốn anh chuyển sang phòng khác, nhưng Khúc Mịch nhất quyết không đồng ý.

Khúc Mịch bây giờ rất giỏi, trừ việc cho con bú ra, thay tã, tắm rửa cho con, dỗ con ngủ, việc nào anh cũng làm được. Sau một tháng chị Nguyệt đi, anh liền thay thế trở thành bảo mẫu.

Qua bốn mươi hai ngày, cuối cùng Thương Dĩ Nhu có thể ra ngoài. Cô và hai con đến bệnh viện kiểm tra, hai đứa trẻ phát triển bình thường, tử cung của cô cũng hồi phục cực kỳ tốt. Thương Dĩ Nhu đã có kinh nguyệt lại, đồng nghĩa với việc cô có thể tiếp tục mang thai.

Nhưng Thương Dĩ Nhu không muốn có thêm đứa nữa nhanh như vậy, hai bảo bối còn trong giai đoạn bú sữa, cô thật sự không có nhiều sức dư thừa.

Vì cô đã xin nghỉ trước khi sinh nên sau khi ra cữ phải đi làm lại ngay, tuy không có ai hối thúc nhưng cô vẫn vô cùng tự giác, ngay hôm sau đã đi làm lại.

Đột nhiên rời xa hai bảo bối, Thương Dĩ Nhu vừa lo lắng vừa nhớ nhung, may mà một tiếng giữa buổi sáng và buổi chiều cô cô có tranh thủ đi đưa sữa. Mẹ Khúc bảo cô hút sữa ra, sau đó cho vào tủ lạnh, đến lúc cần lấy ra hâm nóng cho hai đứa bé uống. Thương Dĩ Nhu sao có thể đồng ý, cô thà vất vả một chút cũng không để con mình chịu thiệt.

Cũng may gần đây Nam Giang bình yên, không xảy ra án mạng nào, trong khoa gần như không có việc. Cuộc sống của Thương Dĩ Nhu vừa hạnh phúc vừa bận rộn, cô cực kỳ tận hưởng thời gian lúc này, mỗi ngày mở mắt nhìn thấy hai con là cảm thấy tràn ngập sức sống.

Bất kể gia đình nào sau khi có con đều sẽ thay đổi. Thương Dĩ Nhu hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Khúc Mịch, một người không hề bình dân nhưng lại có thể vì con mà buông bỏ hình tượng. Thấy anh nhanh nhẹn thay tã cho con, ngồi xổm trong nhà vệ sinh dọn dẹp chất tiểu tiện, Thương Dĩ Nhu lại có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Quay đầu nhìn những năm tháng không có Khúc Mịch, thế giới của cô chỉ có bóng tối, áp lực và đau khổ. Tại thời điểm cô tuyệt vọng nhất, Khúc Mịch như chúa cứu thế bước vào cuộc sống của cô, còn mang cả ánh sáng đến.

"Tiểu Nhu, buổi tối có tiệc xã giao, em đi với anh nhé." Cuộc gọi của Khúc Mịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Thương Dĩ Nhu.

Hiện giờ Khúc Mịch là đồn trưởng đồn công an, tuy chức vị không lớn nhưng cũng đã bước vào thương trường. Để không tạo ảnh hưởng không tốt, họ không làm tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ mà chỉ cùng người thân quây quần.

Đây là lần đầu tiên Khúc Mịch ra ngoài xã giao, còn muốn dẫn theo người nhà, Thương Dĩ Nhu vô cùng để tâm. Cô về nhà thay đồ, tới điểm hẹn đúng giờ, nhưng mở cửa phòng hẹn ra, bên trong chỉ có mỗi Khúc Mịch.

"Sao chưa ai tới vậy?" Thương Dĩ Nhu nghi ngờ hỏi.

Từ cách trang trí trong phòng hình như không giống tiệc xã giao bình thường lắm. Trên bàn có rượu vang đỏ, hoa tươi, còn có ánh nến.

"Em chắc chắn đã quên hôm nay là ngày gì đúng không?" Khúc Mịch cười nói.

Thương Dĩ Nhu cau mày, kỷ niệm kết hôn, sinh nhật đều không phải mà!

"Là kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau." Khúc Mịch đi đến trước micro cổ điển, tiếng nhạc trong phòng vang lên, "Thưa cô, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?"

Thương Dĩ Nhu mỉm cười đặt tay vào lòng bàn tay anh, cảm giác nóng rực làm trái tim cô đập loạn nhịp. Cô không khỏi tự cười chính mình, đã là mẹ người ta rồi sao bản thân vẫn còn tâm hồn thiếu nữ khi đối mặt với Khúc Mịch chứ?

Khúc Mịch nhẹ nhàng ôm lấy eo Thương Dĩ Nhu, cảm nhận cơ thể mềm mại của cô, ngửi mùi thơm trên người cô, anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

Một bản nhạc kết thúc, Khúc Mịch nắm tay Thương Dĩ Nhu ngồi xuống. Anh bấm chuông trên bàn, nhân viên dọn món lên rồi lặng lẽ ra ngoài.

Tất cả đều là món Thương Dĩ Nhu thích, cả hai vừa ăn vừa tâm sự, thỉnh thoảng thấy Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, trái tim Khúc Mịch lại nhộn nhạo.

Bữa cơm này quả thật tra tấn Khúc Mịch, mỗi một nụ cười của cô đều khiến anh điên cuồng. Anh là đàn ông bình thường không thể bình thường hơn, có thể kiên trì nhìn mà không ăn một năm, cảm giác đó đúng là khổ không thể nói. Bây giờ Thương Dĩ Nhu sinh đã được hai tháng, hôm nay xem như anh có thể "khai trai" rồi.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Thương Dĩ Nhu cảm thấy mình như bị lột hết quần áo, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.

"Nhìn em làm gì vậy?" Thương Dĩ Nhu xấu hổ.

"Nhìn vợ mình không vi phạm pháp luật." Nghe cô hỏi vậy, ánh mắt của Khúc Mịch càng không nể nang ai, "Có câu phụ nữ không sinh con không hoàn hảo, xem ra người nói câu này chắc chắn là người đàn ông từng trải. Em bây giờ thật sự quá hoàn hảo, anh thích!"

Thương Dĩ Nhu cắn môi.

Khúc Mịch đi đến trước mặt cô, kéo cô đứng dậy. Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp nói gì, anh đã khom người bế cô lên, đi ra ngoài.

May mà ngoài phòng không có ai, Khúc Mịch bế Thương Dĩ Nhu đi thẳng đến thang máy, lên phòng dành riêng cho khách ở bên trên.

Vào phòng, anh nôn nóng đặt Thương Dĩ Nhu lên giường.

"Đừng vội, tắm trước đã!"

"Tắm cùng nhau đi!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv