Paparazzi sống ở tầng hai tên Hoa Uy, mới vào nghề được ba năm nhưng hắn đã săn được rất nhiều ảnh của siêu sao, cũng có vài bài được lên đầu tiêu đề, có chút danh tiếng trong ngành. Hắn mua nhà trong khu chung cư này chủ yếu vì ở đối diện bên kia đường có phòng tập thể thao và phòng làm việc của một số minh tinh lớn.
Gần đây hắn thường xuyên hoạt động vào ban đêm, vì khu chung cư không có tường bao quanh, chỉ cần đặt giá kính viễn vọng hay camera ở đây là có thể quay chụp được mọi thứ ở đói diện. Nhờ thế, nhà cũng trở thành phòng làm việc, lúc mệt mỏi hắn có thể nằm xuống nghỉ ngơi, thoải mái hơn ở trong xe rất nhiều, hơn nữa lại dễ dàng ẩn nấp.
Hoa Uy còn có một căn nhà ở khu chung cư xa hoa khác, ở một mình. Vào nghè ba năm hắn đã có thể mua được hai căn nhà và một chiếc thể thấy làm việc trong ngành này rất có tương lai.
Khúc Mịch đứng bên cửa sổ nhìn lề đường, ở đó có một chiếc Nissan màu trắng.
"Kia là xe của hắn." Nói rồi Khúc Mịch nhìn chị báo án.
Chị ta cũng nhìn chiếc xe: "Đúng vậy, thỉnh thoảng nó sẽ đậu đó mấy hôm, thỉnh thoảng lại biến mất mất ngày."
"Xe còn đây, di động cũng còn đây, chứng tỏ hắn không đi xa."
Khúc Mịch nhìn quanh trong nhà một vòng, còn ông Trần và Lưu Thiên đi kiểm tra từng ngóc ngách.
"Không có vấn đề gì cả, xem ra chúng ta phải thay khóa nhà cho hắn rồi."
Vô duyên vô cớ đi phá cửa nhà người ta, nếu người ta truy cứu, bọn họ chắc chắn sẽ bị phê bình.
Cả hai đều nghiên cứu kiểu dáng và giá cả khóa cửa, còn Khúc Mịch vẫn đi qua đi lại trong nhà. Dưới sàn có thùng sơn còn sơn dư kết tủa, bên trong có bàn chải. Trên trần chưa được sơn, chứng tỏ việc sơn tường vẫn chưa hoàn thành. Cạnh cửa sổ phòng khách đặt kính viễn vọng, trên sô pha có một chiếc camera. Trên bàn trong bếp còn nửa hộp cơm đã ôi thiu. Tủ quần áo trong tủ có mấy bộ đồ và hai đôi giày chạy. Khúc Mịch cầm giày lên kiểm tra, đế giày đã rất mòn do ma sát nhiều, còn dính đất, cho thấy chúng được thường xuyên sử dụng.
"Hắn chắc chắn đã gặp chuyện, khả năng cao là đã bị giết hại." Khúc Mịch khẳng định.
Ông Trần đang loay hoay với khóa cửa nghe vậy liền run tay, mặt biến sắc ngay: "Chắc không phải chứ? Ở đây một giọt máu cũng không có, chẳng qua chỉ trang trí chưa xong thôi, nào giống hiện trường giết người? Nghề paparazzi thường không có giờ làm cố định, có khi phải chạy theo minh tinh đi khắp cả nước, vả lại họ có rất nhiều di động với camera, trong nhà có mấy thứ này cũng không nói lên được điều gì."
Lưu Thiên vào nghề ba năm vẫn chưa tiếp xúc với án mạng bao giờ, vừa nghe Khúc Mịch nói liền thấy háo hức.
"Anh Khúc xuất thân cảnh sát hình sự, còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm, anh ấy nói có án mạng chắc chắn không sai được đâu!" Cậu bước lên một bước, nói, "Người chết ở đâu? Có phải lúc hung thủ giết người dã đưa đi luôn rồi không? Liệu có bị phanh thây không?"
Khúc Mịch xuống bếp, đến vị trí ống hút mùi. Mặt tường này đã được trét vôi, khu vực xung quanh cũng được sơn đều như có người sơn đi sơn lại.
Máy hút mùi có đầu ống vói vào trong, Khúc Mịch leo lên bệ bếp kéo cái ống ra. Anh mở đèn flash điện thoại chiếu vào.
Ông Trần và Tiểu Lưu ở dưới căng thẳng nhìn theo, nhất là ông Trần trông cực kỳ lo lắng. Đừng thấy ông Trần là cảnh sát nhân dân hơn nửa đời người, thật ra lá gan không lớn cho lắm, bình thường chỉ lo hòa giải các vụ tranh cãi thôi, chứ gặp án mạng là há hốc mồm.
Ông áp lực nhìn chằm chằm Khúc Mịch, sợ trong cái lỗ thủng tối om kia sẽ rơi ra thứ gì đó đáng sợ.
"Tìm búa đập vách tường này ra." Khúc Mịch nhảy xuống, bảo Lưu Thiên đi tìm dụng cụ.
Chị báo án thấy tình hình như vậy không khỏi hoang mang: "Đồng chí cảnh sát, trong đường ống hút mùi có gì sao? Đừng nói là tên biến thái Hoa Uy kia nhét chó vào trong đó nhé?"
"Là thi thể, không phải chó." Khúc Mịch lấy di động ra gọi điện cho Lục Li, báo mình phát hiện thi thể, nói Lục Li mau dẫn người tới.
Lưu Thiên nghe thế lại càng háo hức. Cậu tìm thấy một cây chùy ngoài ban công rồi phá tường theo căn dặn của Khúc Mịch. Mới đấm vài cái, trên tường bắt đầu xuất hiện vết nứt, có lớp xi măng bong ra.
Lưu Thiên nghỉ ngơi hít một hơi rồi đập một cái thật mạnh.
"Bùm!"
Bụi bay tứ tung, gạch và xi măng ào ào đổ xuống.
Chị mập không dám bước lên trước, chỉ đứng từ xa nhìn, vừa thoáng thấy thứ bên trong thì lập tức lùi lại.
Ông Trần đứng ngay bên cạnh nên thấy rất rõ, mặt liền trắng bệch, vội xoay người đi không dám nhìn, run rẩy rút điếu thuốc ra châm lửa.
Lưu Thiên cầm cây chùy ngơ ngác trợn tròn mắt, tâm trạng hào hứng khi nãy giờ thay bằng sợ hãi. Cậu ta nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên bỏ chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Khúc Mịch thì rất thản nhiên, anh cẩn thận quan sát thi thể bị chôn vùi trong đường ống hút mùi. Cổ thi thể có dấu dao chém nhưng chưa hoàn toàn đứt lìa, vẫn còn gục trên vai. Thi thể bị cắt ngang, tay và chân tuy vẫn còn trên cơ thể nhưng thực chất chỉ còn một bộ phận nhỏ được đựng trong một cái túi nilon lớn, sau đó cố nhét vào đường ống hút mùi. Về tư thế, hai đùi thi thể bị gác lên vai, mông hơi chỉa về phía cằm.
Tuy thi thể đã được giấu trong túi kín, chôn trong đường ống nhưng vẫn có ruồi bọ bay vào. Dùng mắt thường có thể thấy ruồi bọ đang lổm nhổm bò trong thi thể. Mùi thối rữa tràn ngập khắp phòng cũng khiến người ta thấy ghê rợn như giòi bọ vậy.
Lưu Thiên nôn xong quay lại, vừa thấy thi thể lại chạy đi nôn tiếp. Đồ ăn trong bụng nôn hết rồi, cậu ta nôn đến dịch mật. Ông Trần chỉ thoáng liếc qua rồi không dám nhìn nữa, vội chạy ra cửa liều mạng hút thuốc.
Nhóm Lục Li tới ngay.
"Hoa Uy, nghề nghiệp paparazzi, khoảng 30 tuổi. Theo manh mối hàng xóm cung cấp, hắn đã mất tích ít nhất ba ngày. Chiếc xe giấy phép DXXXX đậu bên đường là xe của Hoa Uy, ngoài ra di động và camera của hắn đều ở trong nhà, tủ giày có giày mang thường xuyên, tủ quần áo thiếu cái rương da. Dao phay và rìu trong bếp đều biến mất, chắc là hung thủ đã đựng hung khí trong rương da rồi mang đi."
Khúc Mịch vừa dứt lời, nhóm của Thương Dĩ Nhu cũng tới. Cô cho miếng táo cuối cùng vào miệng rồi mới đeo găng tay.
Nghe tiếng cô nhai rột rột, Lưu Thiên vừa ra khỏi toilét lại nôn khan. Đúng là không thể không bội phục, vậy mà cũng nuốt trôi được.
Thấy vợ mình tới, Khúc Mịch càng không đi, anh bảo Lưu Thiên và ông Trần về trước.
Cả hai như được đặc xá, lập tức bỏ chạy.
Đồng nghiệp khoa pháp chứng tiến hành làm phản ứng máu dưới sàn và vách tường, phát hiện một lượng máu lớn, chứng minh nơi này là hiện trường gây án đầu tiên. Dao phay trong bếp biến mất, trên giá có dấu vết nó từng được đặt ở đó. Tầng thấp nhất tủ quần áo có dấu ròng rọc, nhưng trong tủ lại không tìm thấy vật phù hộp. Ngoài ra trừ đôi giày thường xuyên mang còn ở đó, vị trí khác không có dấu vết đặt giày.
Mọi thứ trong nhà đều cho thấy suy đoán của Khúc Mịch hoàn toàn chính xác. Hung thủ hoàn thành việc giết người phanh thây ở đây, sau đó cho thi thể vào túi nilon lớn nhét vào đường hầm hút mùi, kế tiếp dùng gạch và xi măng che lấp, cuối cùng rửa sạch hiện trường, dùng sơn sơn lại. Có lẽ vì nóc nhà không dính máu, lại quá cao không dễ sơn sửa nên bị hung thủ bỏ qua.
Trước khi nhóm Khúc Mịch vào nhà, khóa cửa không hề bị phá hư, điều này cho thấy hung thủ vào bằng cửa ra vào. Nói cách khác, Hoa Uy cho phép hung thủ vào nhà, vụ này khả năng cao do người quen gây án.
Thương Dĩ Nhu phát hiện vết thương trí mạng ở đầu nạn nhân, cụ thể là sau não. Cô suy đoán hung thủ đã ra tay từ sau lưng Hoa Uy. Nếu Hoa Uy đưa lưng về phía hung thủ, chứng tỏ hắn không hề phòng bị, điều này càng làm tăng khả năng người quen gây án.
"Đồng chí Khúc Mịch, tôi đã xin cấp trên điều động cảnh sát nhân dân ưu tú tới tiếp viện." Lục Li đi tới, nghiêm túc nói, "Dựa vào việc anh biết rõ về vụ án này cùng biểu hiện của anh ở đồn công an, cấp trên đã đồng ý."
Thấy Khúc Mịch tỏ ra không quan tâm, Lục Li nói tiếp: "Đồng chí Khúc Mịch, là một cảnh sát nhân dân, phục tùng là điều cơ bản nhất. Hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi sẽ xin cấp trên khen ngợi anh. Tôi biết anh không để tâm mấy lời khen, dù gì cấp bậc cũng quá thấp. Nhưng trước giờ chưa từng có tiền lệ lãnh đạo thành phố biểu dương ghi công cảnh sát tuyến dưới. Nếu là người tiên phong thì anh sẽ đi vào lịch sử."
"Đi vào lịch sử?"
"Đúng vậy, chắc chắn đi vào lịch sử. Hơn nữa anh sẽ được điều động đến đội hình sự tạm thời, không cần mỗi ngày tốn mười lăm phút chạy tới đây ăn trưa nữa." Lục Li quá hiểu Khúc Mịch, nếu anh không gật đầu, ai lên tiếng cũng không có tác dụng.
"Được." Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu, gật đầu.
"Được, bây giờ có hiệu lực ngay!" Lục Li vui mừng khôn xiết.