Thương Dĩ Nhu vào trong siêu âm, Khúc Mịch chờ bên ngoài, giờ phút này anh mới cảm nhận sâu sắc tâm trạng của Lục Li khi ở ngoài phòng phẫu thuật chờ vợ sinh.
Anh nhờ mình khi đó còn cười khinh nghĩ rằng phụ nữ ai cũng sinh con, dù có khó sinh thì sinh mổ là được, không cần phải căng thẳng. Bây giờ báo ứng đến rồi.
Gia đình không thể vào cùng, anh chỉ có thể chờ bên ngoài. Anh nhìn chằm chằm màn hình của phòng siêu âm. Bây giờ trang thiết bị ở bệnh viện đúng là tân tiến, thai phụ làm siêu âm bên trong, màn hình bên ngoài có thể hiển thị tình hình thai nhi trong bụng.
Trên đó còn ghi tên Thương Dĩ Nhu, một lát sau màn hình lại thay đổi. Từ góc nhìn của Khúc Mịch thì đó chỉ là một màu đen, nhưng nhìn kỹ thì bên trong có một sự sống nhỏ bé. Qua khoảng thời gian học tập gần đây, Khúc Mịch biết đó là phôi thai.
Khúc Mịch bỗng trở nên kích động, đó là con của họ. Nhưng sao hình ảnh siêu âm không giống trong sách vậy?
"Anh em, trong đó là vợ cậu à?" Có một người đàn ông đi ngang, trông có vẻ rất có kinh nghiệm, "Chúc mừng cậu, là thai song sinh đấy!"
Song sinh? Khúc Mịch bán tín bán nghi, anh nhìn lại màn hình, hình như đúng là hai phôi thai, hơn nữa còn có hai tiếng tim thai khác nhau, một trước một sau, đều vô cùng mạnh mẽ.
Anh còn chưa hoàn hồn, hình ảnh trên màn hình đã biến mất, ngay sau đó Thương Dĩ Nhu cầm một tờ giấy từ bên trong bước ra.
"Sao rồi?" Anh lo lắng chạy tới, chưa cần Thương Dĩ Nhu trả lời anh đã giật lấy tờ giấy.
Trên đó viết "Hai túi thai, đều có mầm và tiếng tim". Có ý nghĩa gì? Đầu anh trống rỗng vài giây.
"Ngây ra à?" Thương Dĩ Nhu quơ tay trước mặt anh, tươi cười.
Anh không trả lời mà cầm tờ siêu âm muốn chạy vào phòng kiểm tra.
Thương Dĩ Nhu ngăn anh lại: "Anh làm gì đấy?"
"Anh đi hỏi bác sĩ kết quả này là thế nào?" Anh bắt buộc phải chính tai nghe bác sĩ trả lời, nếu không thì cứ cảm thấy đây như giấc mơ vậy.
Thương Dĩ Nhu giữ chặt anh: "Đồ ngốc, bác sĩ ở tầng dưới, chỗ này chỉ làm siêu âm thôi."
Cả hai quay lại phòng khám bệnh sản phụ khoa, đưa kết quả kiểm tra siêu âm cho bác sĩ xem.
"Chúc mừng cả hai, là thai song sinh, hiện giờ hai thai đều vô cùng khỏe mạnh." Bác sĩ nhìn Khúc Mịch, cười trêu, "Chồng có vẻ căng thẳng hơn nhỉ, có phải không tin vào kết quả không? Thế thì cho vợ véo một cái đi, mang song thai rất vất vả, phải cho cậu chịu chút khổ mới công bằng được."
"Cho em cắn, cắn mạnh vào!" Khúc Mịch lập tức xắn tay áo lên, đưa tay đến trước miệng Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu đẩy tay anh ra: "Em không thích ăn thịt tươi."
"Ha ha, vợ chồng cô cậu đúng là ân ái. Có điều là bác sĩ tôi phải nhắc nhở cô cậu sắp tới không thể sinh hoạt vợ chồng. Từ tuần thứ 16 đến tuần thứ 36 có thể theo tình hình của thai phụ mà có sinh hoạt phù hợp, có điều không thể quá mạnh. Vì thai phụ đang mang thai song thai nên đến tuần thứ 30 phải càng cẩn thận. Ngoài ra không được tắm nước quá nóng, thai phụ ăn nhiều lòng đỏ trứng và rau chân vịt vào."
Tuy đây là lời dặn của bác sĩ nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn thấy xấu hổ, cô đỏ mặt ra khỏi phòng khám, mà Khúc Mịch bên cạnh thì vẫn thấy lâng lâng như đang ở trên thiên đường.
Thi thể ở trên lầu đã được cảnh sát đưa đi, Khang Bình đã kết thúc việc kiểm tra sơ bộ.
Cậu báo cáo với Thương Dĩ Nhu: "Lưng và mông thi thể đã xuất hiện hoen, theo lượng máu chảy và bắn ra có thể chứng minh WC nam đó là hiện trường gây án đầu tiên. Nạn nhân tên Vương Mỹ Hoa, 40 tuổi, mang thai bốn tháng rưỡi. Theo bệnh án, đây là lần đầu tiên nạn nhân mang thai, vì mang thai ở độ tuổi khá lớn nên thường xuyên đi khám, các bác sĩ ở đây đều biết chị ta. Phần đầu có vết thương có thể do gạch gây nên, ngoài ra người của chúng ta tìm thấy viên gạch trong thùng rác. Vết thương ở bụng Vương Mỹ Hoa dài khoảng 12cm, bên cạnh có dấu xé rách. Kỹ thuật mổ bụng tương đối nghiệp dư. Vết dao trên tử cung có độ sâu cạn khác nhau, chỗ sâu nhất đủ gây tổn thương cho thai nhi bên trong. Từ cách mổ bụng có thể thấy mục đích của hung thủ là lấy thai nhi ra, sống hay chết không quan trọng."
"Những vết máu đó thì sao? Nhất là trên nắp bồn cầu." Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Đội trưởng Lục cũng nghi ngờ những dấu vết này, đội hình sự đã tìm thấy áo bảo hộ, bao tay và bao chân dính đầy máu trong thùng rác, khả năng cao hung thủ đã mặc chúng khi gây án, sau đó vứt bỏ chúng ở hiện trường rồi mang thai nhi trong bụng nạn nhân đi. Thời điểm cởi đồ, vết máu đã nhỏ giọt xuống nắp bồn cầu. Ngoài ra theo tình hình máu bắn, khi đó hung thủ đứng đối diện nạn nhân để tiến hành mổ bụng, vì thế một lượng máu lớn đã bắn lên đồ bảo hộ. Khoa pháp chứng đang kiểm tra, hy vọng có thể từ đây suy đoán được chiều cao của hung thủ."
"Những việc đó cứ để cho đội trưởng Lục và trưởng khoa Lâm giải quyết, công việc của chúng ta là khám nghiệm tử thi, mong rằng sẽ có phát hiện mới." Mỗi công việc có một nhiệm vụ, chỉ khi làm tốt công việc của bản thân mới có thể giúp vụ án mau được giải quyết.
Khang Bình về Cục Công An, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch về nhà, thời gian khám nghiệm tử thi sẽ diễn ra vào 9 giờ ngày mai.
Khúc Mịch lên xe nhưng không vội lái xe đi, anh duỗi tay đến trước mặt Thương Dĩ Nhu: "Em cắn đi, sao anh cứ thấy như nằm mơ vậy?"
Thương Dĩ Nhu cúi đầu, lè lưỡi liếm.
Khúc Mịch giật mình nổi lông gà: "Rõ ràng là em thấy anh không dám làm gì em bây giờ mà! Chờ hai nhóc này chào đời, xem anh đòi nợ em thế nào đây!"
"Đến lúc đó rồi nói!"
Nhìn Thương Dĩ Nhu tươi cười rạng rỡ, Khúc Mịch tức giận nhưng lại bó tay không có cách gì. Có điều thấy cô như vậy, anh đã thấy chân thật hơn. Không đợi về đến nhà, anh lập tức gọi điện báo tin vui cho bố mẹ. Bố Khúc mẹ Khúc đều đang đứng ngồi không yên, cả hai đều đang nghĩ sao chỉ đi kiểm tra thôi mà mất cả một ngày, không phải là có vấn đề gì đấy chứ?
Đột nhiên nhận được điện thoại của Khúc Mịch, bọn họ còn giật mình, đến khi nhận được tin Thương Dĩ Nhu mang thai song thai, cả hai vui đến mức không biết phải làm gì.
Đến khi Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch về đến nhà, mẹ Khúc đã gọi điện thông báo cho ông bà nội, ông bà ngoại và cô dì chú bác.
"Làm sao đây? Gia đình chúng ta chưa từng có ai mang thai song thai, phải chăm sóc sao đây?" Mẹ Khúc đột nhiên cảm thấy chút kinh nghiệm sinh Khúc Mịch hoàn toàn không đủ.
Thấy bà lo lắng quá nhiều, Thương Dĩ Nhu cười nói: "Mẹ đừng căng thẳng, bác sĩ bảo hai đứa bé đều khỏe mạnh. Mang song thai không khác gì mang thai một đứa cả, phải đi lại nhiều, nếu không đến lúc sinh sẽ rất vất vả."
"Bác sĩ nói vậy à?" Dù nói thế nào thì mẹ Khúc vẫn vô cùng lo lắng.
Bây giờ Thương Dĩ Nhu rất đói bụng, cả ngày ở bệnh viện chỉ ăn vặt, cô bỗng dưng rất muốn ăn cơm. Lúc này mẹ Khúc càng không cho cô vào bếp, tự mình chạy xuống bếp vo gạo nấu cơm.
Hai bố con Khúc Mịch thì cầm kết quả siêu âm vào phòng làm việc, vừa đọc sách vừa đối chiếu số liệu.
"Tính theo tháng thì mọi số liệu đều trong phạm vi bình thường." Bố Khúc nói, "Có điều sao hình dạng hai túi thai không giống nhau nhỉ? Một cái bầu dục, một cái tròn, chắc không có vấn đề gì đúng không?"
Ngày xưa lúc Khúc Mịch ở trong bụng mẹ, bố Khúc chưa từng quan tâm nhiều đến vậy. Khi đó cả hai chỉ lo cho công việc, bây giờ nhớ lại, bố Khúc thấy rất áy náy với vợ.
"Hì hì." Khúc Mịch cười ngây ngô, "Bố xem cái này đi."
Anh lấy điện thoại ra mở một trang web cho bố Khúc xem.
Bố Khúc nhận lấy, đọc đi đọc lại: "Trên đây viết vì giới tính thai nhi khác nhau nên hình dạng túi thai khác nhau. Nhưng có người nói túi bầu dục là nam, có người nói túi hình tròn là nam, đâu mới đúng đây?"
"Cái nào đúng chả được? Dù gì cũng là một nam một nữ!"
"Đúng vậy, mặc kệ nó bầu dục hay tròn, tóm lại là khác nhau, chỉ cần đủ nếp đủ tẻ là được, ha ha ha!"
"Bố đừng nói ai biết cả, nếu để ông bà hai bên biết, nhỡ sau này sinh ra không đúng như vậy thì họ sẽ thất vọng lắm. Cứ chờ đi, đến lúc đó cho họ bất ngờ."
"Đúng đúng, không được để nhiều người biết. Hôm nay mẹ con gọi điện thông báo cho mọi người bố đã không đồng ý rồi, cẩn thận vẫn tốt hơn."
Hai bố con nhà họ Khúc vui vẻ bước ra khỏi phòng làm việc, mẹ Khúc thấy vậy thì mắng: "Phụ nữ chúng tôi mang thai cực khổ, chỉ có đàn ông là sung sướng thôi."
"Mẹ cũng vất vả rồi. Con trai mẹ từ sáng đến giờ chưa ăn cơm, con cũng đói lắm." Càng ngày Khúc Mịch càng bình dân, thỉnh thoảng đã biết làm nũng với mẹ.