Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 230: Sim điện thoại thứ hai



Khúc Mịch duỗi tay xoa đầu cô, cười nói: "Nếu sợ phiền thì em dọn qua đi, nếu sợ ảnh hưởng thì anh dọn ra ngoài, để em một mình như vậy chẳng ai yên tâm cả, cũng đỡ mẹ chúng ta gói cho em túi to túi nhỏ."

"Sao lại là mẹ em? Em không có may mắn làm con gái của dì đâu." Thương Dĩ Nhu cười mắng, "Hay là anh muốn chúng ta là anh trai em gái hả?"

"Anh trai em gái? Cũng hay đấy, tình yêu cấm kỵ rất kích thích!"

"Đội trưởng Khúc, mong anh chú ý thân phận của mình!" Thương Dĩ Nhu trừng mắt, "Anh nói xem nếu đội hình sự biết anh có bộ mặt trơ trẽn thế này liệu có giật mình không khép miệng được không?"

"Ai thèm quan tâm chứ!" Trước giờ Khúc Mịch chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, trong mắt người ngoài anh luôn "làm theo ý mình", "không gì không làm được".

Xe đến dưới nhà Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch xuống xe mở cửa cho cô, sau đó xách mấy cái túi kia xuống xe.

"Tự em mang lên là được." Để anh lên nhà chắc chắn anh sẽ không đi ngay, hơn nữa trời tối trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng rất dễ xảy ra chuyện. Thương Dĩ Nhu nhớ tới lần trước ở khách sạn, nếu không phải có điện thoại cắt ngang, cô say rượu sao biết cách từ chối? Hôm đó đúng là nguy hiểm, nếu trúng chiêu coi như là xong, làm vợ cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng chứ nói chi là làm mẹ.

Khúc Mịch chần chờ, cuối cùng vẫn đưa túi cho cô: "Thế em lên trước đi."

Thương Dĩ Nhu xách túi vào chung cư, Khúc Mịch đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn, đợi cửa sổ tầng bốn sáng đèn, Thương Dĩ Nhu đến bên cửa sổ vẫy tay, anh mới lên xe rời đi.

Thương Dĩ Nhu cất đồ vào tủ lạnh, tắm rửa thay đồ vừa lên giường, Khúc Mịch gọi điện.

"Làm gì đấy?"

"Em định đọc sách một lát rồi đi ngủ." Thương Dĩ Nhu mở loa, đặt di động ở tủ đầu giường.

"Chắc anh mất ngủ mất."

"Sao vậy?" Thương Dĩ lấy sách, lật đến trang mình đọc lần trước.

"Nhớ em!"

Đến mức này rồi sao? Không phải chỉ mới xa nhau một tiếng thôi hả? Rõ ràng biết anh làm quá nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn khẽ cười.

"Anh hát cho em nghe được không?"

Không chờ Thương Dĩ Nhu trả lời, Khúc Mịch đã bắt đầu hát, cô chỉ đành đặt sách xuống.

"Giời em mới biết anh hát tiếng Pháp hay vậy đấy."

Khúc Mịch bật cười: "Em là người đầu tiên nghe anh hát tiếng Pháp đó. Tính ra anh cho em nhiều lần đầu tiên thật."

"Thôi anh hát đi, đừng nói gì hết." Thương Dĩ Nhu mắng.

Khúc Mịch không giận, tiếp tục hát, không biết hát bao lâu, đầu bên kia không còn âm thanh nữa, anh nhẹ nhàng gọi hai tiếng "Tiểu Nhu", không nghe cô đáp lại, lúc này mới lưu luyến cúp máy.

Chắc là do hát quá hưng phấn, anh càng không có cảm giác buồn ngủ, vì thế lên mạng dạo một vòng.

"Làm thế nào mới có thể cầu hôn thành công ngay một lần?", Baidu trả mấy trăm kết quả. Anh bấm xem từng cái, thật sự được mở rộng tầm mắt, không ngờ cầu hôn lại có nhiều cách như vậy. Xem ra anh phải cẩn thận lên kế hoạch, chính thức cầu hôn Thương Dĩ Nhu sau khi vụ án kết thúc.

Nghĩ đến việc sắp cưới được cô, anh trằn trọc đến gần sáng mới ngủ. Anh có thói quen dậy sớm, nhìn anh ngủ gà ngủ gật, bố Khúc hỏi: "Con trai, mau kết hôn đi, đừng có ngày nào cũng trông không được thỏa mãn dục vọng như vậy. Đừng có phản bác, bố của con là chuyên gia nghiên cứu động vật hoang dã đấy. Mỗi lần giống đực động dục, bố còn ngửi thấy mùi trước con cái."

Trời ạ, đây là bố ruột của anh hả? Sao có thể so sánh con trai mình với động vật hoang dã vậy?

Ăn xong bữa sáng, Khúc Mịch đến đội hình sự, anh phải nhanh chóng bắt được hung thủ để sắp xếp chuyến đi du lịch lãng mạn với Thương Dĩ Nhu.

Anh gọi mọi người vào phòng họp, bảo từng người trình bày suy nghĩ.

"Hai vụ án cách nhau ba ngày, trong hai nạn nhân một người là con gái của giám đốc điều hành Tinh Quang, một người là người mẫu trẻ do Tinh Quang quản lý, hơn nữa nạn nhân thứ hai Trương Lệ Xuân có tham dự tiệc sinh nhật của nạn nhân đầu tiên Phác Nhụy, giữa họ có quá nhiều liên quan. Tôi vẫn ủng hộ suy đoán hai vụ án này do cùng một người làm." Lục Li với tư cách là đội phó đội hình sự lên tiếng, "Trước mắt chúng ta không có nhiều manh mối nhưng lại có rất nhiều nghi vấn. Tôi cho rằng chúng ta nên tập trung vào những nghi vấn này, chỉ cần giải quyết chúng, vụ án sẽ có manh mối mới. Điểm đáng nghi đầu tiên, hai đứa bé tại sao lại có một người chết một người mất tích? Phác Nhã giống như biến mất, một cô bé chưa tới mươi tuổi như Phác Nhã chắc chắn không thể tự mất tích được. Thế thì ai đã đưa cô bé đi? Điểm đáng nghi thứ hai, người nằm trong cốp xe của Tiếu Tiêu là ai? Tại sao người đó lại đột biến mất. Điểm đáng nghi thứ ba, nguồn thu phi lý của Trương Lệ Xuân có phải là nguyên nhân cô ta tử vong hay không? Theo lời khai của trợ lý và đồng nghiệp của Trương Lệ Xuân, họ đều không thấy cô ta có quan hệ mất thiết với người đàn ông nào cả. Nếu vậy số tiền đó từ đâu mà ra?"

"Tôi nói về điểm đáng nghi đầu tiên. Tôi cho rằng hung thủ gia đình họ Phác, biết rất rõ cấu trúc trong biệt thự, còn biết vị trí của tầng hầm, hơn nữa còn biết bình thường sẽ không có ai đến đó. Nạn nhân Phác Nhụy nhưng cô bé lại thay đồ, theo hung thủ xuống tầng hầm, cả quá trình không hề có dấu vết cưỡng ép. Việc hung thủ giết hại Phác Nhụy đến nay vẫn còn rất bí ẩn, tiếc là đã bị một người nhìn thấy, người đó chính là Phác Nhã! Sự việc nằm ngoài kế hoạch, hung thủ hoảng loạn đưa Phác Nhã đi, đến nay Phác Nhã đã mất tích bảy ngày, tôi đoán rất có thể cô bé đã bị giết hại."

Phân tích của Mạnh Triết được mọi người tán đồng, ai cũng nghĩ khả năng Phác Nhã còn sống là rất thấp.

Lưu Tuấn phát biểu về điểm đáng nghi thứ hai: "Nếu hung thủ đưa Phác Nhã đi, vậy hắn đưa cô bé đi bằng cách nào? Chúng ta đã điều tra tất cả video giám sát của khu biệt thự, chỉ có ô tô của Tiếu Tiêu có vấn đề, nhưng cốp xe nhỏ không thể chứa hai người. Giả thiết Tiếu Tiêu là hung thủ, trong cốp xe chỉ có mỗi Phác Nhã là suy đoán hợp lý nhất. Tôi nghĩ chứng cứ ngoại phạm của Tiếu Tiêu của vấn đề, nên điều tra lại."

Vương Nhân Phủ phụ trách điều tra tình hình kinh tế của Trương Lệ Xuân nên báo cáo chi tiết. Ba năm trước Trương Lệ Xuân ký hợp đồng trở thành thực tập sinh của Tinh Quang, ban đầu sống ở ký túc xá một phòng bốn người của công ty, mỗi tháng được trợ cấp 1000 tệ. Hai năm trước cô ta bắt đầu quay quảng cáo, công ty không còn trợ cấp nữa. Cô ta tiết kiệm được khoảng 100.000 tệ, tự thuê nhà ở bên ngoài. Năm trước, cô ta đột nhiên bỏ ra 1.100.000 tệ mua nhà ở khu chung cư cao cấp và một chiếc xe 100.000 tệ, nhưng theo điều tra cô ta không có khoản thu kếch xù nào, hơn nữa cô ta chỉ lặng lẽ mua nhà, tất cả đồng nghiệp ở công ty đều không biết, ngay cả trợ lý cũng nghĩ cô ta chỉ đang thuê nhà.

"Có kết quả điều tra trong nhật ký liên lạc của Trương Lệ Xuân không?" Khúc Mịch nghi ngờ cô ta che giấu một mối quan hệ nào đó.

Nhật ký cuộc gọi bị xóa sạch như tờ giấy, trừ trợ lý, người đại diện thì chỉ có gia đình, thỉnh thoảng có vài cuộc gọi của đồng nghiệp. Một cô gái vật lộn trong giới giải trí đột nhiên có một khoản thu lớn, trong đây chắc chắn có vấn đề.

Cố Thành trả lời: "Trương Lệ Xuân chỉ dùng căn cước của mình đăng ký một số điện thoại, từ nhật ký trò chuyện chúng ta không có phát hiện điều gì bất thường, ngoài ra trong nhà và xe của cô ta không tìm được chiếc điện thoại thứ hai, trong di động của cô ta cũng chỉ có một sim."

Khúc Mịch cau mày, nhờ người qua khoa pháp chứng mang chiếc di động kia đến. Anh đeo găng tay, gỡ pin di động ra, phát hiện di động này có hai sim, trước mắt chỉ có một khe có sim, khe còn lại không có gì."

"Không có sim, cũng không biết số di động, có thể điều tra ra nhật ký liên lạc không?" Khúc Mịch thấy khe sim kia có dấu vết cọ xác, suy đoán từng có khe sim cắm vào.

Cố Thành tỏ ra bất lực: "Theo lý thuyết thì sẽ để lại chút manh mối, nhưng có thể điều tra được không thì không dám chắc."

Khúc Mịch giao nhiệm vụ kiểm tra di động của Trương Lệ Xuân cho Cố Thành.

Như vậy lại xuất hiện điểm đáng nghi thứ tư, giả sử trong di động của Trương Lệ Xuân có sim thứ hai, vậy ai đã cầm cái sim kia đi? Tại sao hắn phải lấy sim điện thoại? Câu trả lời đương nhiên là hắn không muốn mình bại lộ. Rất có khả năng hắn là hung thủ hoặc người có quan hệ mật thiết với Trương Lệ Xuân.

Khúc Mịch đưa điện thoại cho Cố Thành: "Cố giữ nguyên dạng, để khoa pháp chứng kiểm tra lại xem có phát hiện dấu vân tay nào khác không."

Kiểm tra lần hai vẫn không có thu hoạch gì, trong ngoài chiếc di động ngoại trừ vân tay của nạn nhân thì không còn gì khác. Mà bên phía Cố Thành cũng không có tiến triển, chỉ với một chiếc di động trống không thì không thể điều tra được gì.

Hiện tại Tiếu Tiêu là người bị tình nghi lớn nhất, Vương Tịnh vẫn còn bị tạm giam, cảnh sát khu vực thay phiên giám sát Tiếu Tiêu 24/24 cũng không có phát hiện gì. Vụ án dường như rơi vào bế tắc, dù có nhiều điểm đáng nghi nhưng vẫn không có chứng cứ quan trọng.

Phác Vĩnh Hạo đến đội hình sự hỏi thăm tiến triển vụ án.

"Đội trưởng Khúc, nhờ các anh nhanh chóng điều tra, Nhã Nhi còn chưa rõ sống chết, Nhụy Nhi đã rời xa chúng tôi rồi, chúng tôi không thể mất thêm Nhã Nhi nữa." Dù là đàn ông trưởng thành nhưng khi nhắc đến hai cô con gái một người chết thảm một người mất tích, Phác Vĩnh Hạo vẫn rơi lệ.

Nhạc Tâm ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, bệnh nằm liệt trên giường không muốn ăn uống. Là chồng, trên vai gánh vác gia đình và công ty, anh ta không thể gục ngã. Nhưng bất thình lình gặp đả kích trí mạng như vậy khiến anh ta thật sự không cố gắng nổi.

Trong lúc nói chuyện, có điện thoại công ty gọi đến. Trương Lệ Xuân đột nhiên bị giết, công ty vốn đã điều đồng người bổ sung vào vị trí nữ chính, nhưng bên đầu tư có ý tưởng mới, muốn nâng đỡ người mới. Bộ phim còn chưa bắt đầu quay diễn viên đảm nhận vai nữ chính đã chết, thành công lên trang đầu, thế nên bọn họ muốn mượn cơ hội này giữ nhiệt.

Phác Vĩnh Hạo giải quyết xong công việc rồi cúp máy, Khúc Mịch đột nhiên hỏi: "Tại sao anh Phác lại nâng đỡ Trương Lệ Xuân? Theo tôi được biết, công ty của anh có rất nhiều người mới, trong đó có vài người có tiềm năng."

"Cô ấy rất nỗ lực, cũng chịu hy sinh, hơn nữa công ty chúng tôi cùng đưa thông tin người mới cho bên đầu tư, chọn ai là nữ chính là quyết định của phía đầu tư và đạo diễn." Câu này có nghĩa diễn viên muốn được thăng tiến chỉ cố gắng mà không trả giá thì không được.

Khúc Mịch xin cách liên lạc với nhà đầu tư và cách liên lạc, lại hỏi: "Anh có biết chuyện Trương Lệ Xuân mua nhà không? Quan hệ giữa hai người thế nào?"

"Chuyện cô ấy mua nhà sau khi xảy ra chuyện mọi người mới biết. Tuy rằng tôi có chú ý tới các nghệ sĩ trong công ty nhưng chỉ giới hạn trong công việc."

"Tôi thấy anh có vẻ không quá chú ý đến Trương Lệ Xuân thì phải. Trong nhật ký trò chuyện của cô ta không hề lịch sử liên lạc với cấp trên là anh. Hai người có phương thức liên lạc khác không?"

Phác Vĩnh Hạo sửng sốt, ho một tiếng: "Bình thường các nghệ sĩ chỉ liên lạc với người đại diện, thế nên không có lịch sử liên lạc với tôi cũng rất bình thường. Đội trưởng Khúc, bên công ty còn rất nhiều việc, lần này tôi đích thân tới đây chỉ để nhờ vả anh."

"Chúng tôi vẫn đang điều tra, hơn nữa cũng có manh mối rồi." Khúc Mịch nhìn chằm chằm đối phương.

Nghe vậy, Phác Vĩnh Hạo cảm ơn rồi ra về.

Khúc Mịch gọi điện cho Cố Thành: "Điều tra nhật ký liên lạc của số di động này, nhất là khoảng thời gian trước và sau Trương Lệ Xuân mua nhà."

Sao lại có thêm một số di động nữa? Cố Thành lập tức điều tra. Có số di động công việc đương nhiên vô cùng thuận lợi, chưa đến một tiếng, danh sách liên lạc đã có.

"Đội trưởng Khúc, đây là số liệu anh muốn." Cố Thành lại nhập các dãy số vào máy tính để phân loại, "Nếu anh muốn thông tin của những dãy số này cũng được thôi, có điều vì số lượng quá lớn, khả năng cần ít nhất ba ngày, hơn nữa tôi cần thêm người hỗ trợ."

"Người do cậu quyết định, trong biên chế tôi chịu trách nhiệm, ngoài biên chế thì cậu cứ chọn, mỗi ngày phụ cấp 200 tệ, việc ăn ở do đơn vị sắp xếp." Khúc Mịch cho Cố Thành quyền quyết định.

"Đội trưởng Khúc anh minh!"

Trước khi đến đội hình sự Cố Thành chỉ là trạch nam, bây giờ bỗng dưng có trợ thủ phù hợp, không lẽ là con gái?

Thấy cậu ta chạy ra ngoài gọi điện, Khúc Mịch bỗng nghĩ đến Thương Dĩ Nhu. Khiến một người thay đổi chỉ có sức mạnh của tình yêu thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv