Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 227: Nên kết hôn rồi



"Chỉ là cô ta muốn kiếm chuyện thôi. Tuy rằng tôi từ dưới quê lên thành phố, gia đình cũng không giàu có nhưng tôi không hề ăn trộm!" Lục Hân kích động, "Chị Tâm Ngữ đối xử với mọi người rất hào phóng, nhưng riêng với tầng lớp chúng tôi thì thái độ rất khác, đồ trong tủ để lâu bị hỏng thà ném đi cũng không cho chúng tôi ăn. Trước đây có một trợ lý từng bị sa thải vì lấy hộp cơm trong tủ lạnh ăn. Thật ra hộp cơm đó được phát miễn phí khi tham gia hoạt động, chẳng phải gì quý giá, nhưng chị ấy lại mắng người ta bại hoại đạo đức, sớm muộn gì cũng trộm đồ có giá trị của chị ấy."

"Trương Lệ Xuân thường có thói quen dự trữ sữa và bánh ngọt đúng không?"

"Chị Tâm Ngữ không nấu ăn ở nhà, cũng không ăn nhiều để giảm cân, sữa thì phải ít béo, uống mỗi ngày ít nhất hai hộp. Bánh thì chọn theo sở thích, chừng nào đói lắm không chịu nổi mới lấy ra ăn. Mỗi tuần tôi đều sẽ mua mười lăm hộp sữa bò, còn bánh kem thì tùy tình hình, thỉnh thoảng tiệm bánh có tổ chức hoạt động, mua 1 tặng 1. Tuần trước lúc tôi đi mua đúng ngay hoạt động nên mua hai hộp bánh ngọt được tặng một túi bánh mì và một chai sữa chua xoài tự làm."

Nhưng khi điều tra nơi ở của Trương Lệ Xuân, cảnh sát chỉ phát hiện hai hộp sữa và một hộp bánh ngọt trong tủ lạnh. Lục Hân đi mua đồ vào chủ nhật, Trương Lệ Xuân bị giết vào thứ ba, chưa đến ba ngày cô ta không thể sử dụng nhiều đồ ăn thức uống như vậy, thảo nào cô ta lại mắng trợ lý ăn vụng.

"Cô cẩn thận nhớ lại xem rốt cuộc là hôm nào cô phát hiện Trương Lệ Xuân làm mất một bên khuyên tai?" Trong đầu Khúc Mịch lóe lên một suy đoán.

Lục Hân cố gắng nghĩ lại, cau mày đáp: "Thứ bảy tuần trước tôi mới phát hiện."

Thứ bảy tuần trước chính là ngay hôm sau khi chị em Phác Nhụy và Phác Nhã gặp chuyện.

Khuyên tai đột nhiên bị mất, đôi mắt kỳ lạ trong cốp xe của Tiếu Tiêu, đồ trong tủ lạnh nhà Trương Lệ Xuân vơi đi...

Tất cả thoạt nhìn không liên quan nhưng chúng chắc chắn có mối quan hệ nào đó.

"Thu nhập tài chính của Trương Lệ Xuân thế nào?"

Lục Hân sửng sốt khi nghe câu hỏi này, có điều bất cứ câu hỏi nào của cảnh sát cũng phải trả lời, cô ta đáp: "Làm minh tinh khó khăn lắm, thời điểm mới ký hợp đồng sẽ không nhận được khoản nào. Nếu ở ký túc xá của công ty được bao ăn thì mỗi tháng sẽ được trợ cấp cố định 1.000 tệ, được sắp xếp tham gia các lớp học của công ty, chỉ khi nhận các hoạt động hoặc phim ảnh nào đó mới ký thêm hợp đồng khác. Chị Tâm Ngữ bắt đầu nhận quay quảng cáo từ một năm trước, lần này vốn có một nhà sản xuất phim truyền hình định ký hợp đồng với chị ấy, không ngờ..." Nói tới đây, Lục Hân thổn thức, dù hai người chẳng hòa thuận gì nhưng cô ta cũng không muốn thấy Trương Lệ Xuân bị giết.

Nghe vậy Lục Li không khỏi hỏi: "Có nghĩa là nguồn thu nhập của Trương Lệ Xuân không hề cao, hoàn toàn không thể mua nhà ở khu chung cư XX? Cô ta đến từ vùng quê Tùng Bắc, trong nhà có một người em trai thiểu năng, bố mẹ làm ruộng, thế nên không thể mua nhà từ tiền gia đình hỗ trợ. Cô có biết ai trả tiền mua nhà cho cô ta không?"

"Căn nhà hiện tại là chị Tâm Ngữ mua? Tôi cứ tưởng công ty muốn bồi dưỡng chị ấy nên mới cho chị ấy thuê một căn nhà riêng." Lục Hân giật mình. Nơi Trương Lệ Xuân ở là khu chung cư cao cấp, căn nào căn nấy cũng hơn 100.000 tệ, hơn nữa nội thất và thiết bị trong nhà đều là hàng cao cấp, cộng vào chắc chắn tốn rất nhiều tiền.

Lục Li nhíu mày: "Trương Lệ Xuân có bạn trai không? Cô ta qua lại thân thiết với ai?"

"Công ty không cho phép yêu đương, tôi cũng chưa từng thấy chị Tâm Ngữ qua lại thân thiết với ai. Nhưng giới giải trí mà, bề ngoài trong có vẻ đẹp đẽ, nhưng sự thật là gì chẳng ai biết được. Chị Tâm Ngữ thường hay ở một mình, cũng rất hay nịnh bợ sếp ở công ty, người vào nghề sớm hơn đều không thích chị ấy, đồng nghiệp thì xa lánh, còn người mới thì khinh thường."

Lục Hân cũng không biết ai lại cho Trương Lệ Xuân một khoản tiền lớn như vậy để mua nhà. Tuy việc bao nuôi trong giới giải trí rất thường thấy nhưng cô ta không hề phát hiện chị Tâm Ngữ có kim chủ nào. Dù cả hai có lặng lẽ thế nào thì cũng không thể không để lộ dấu vết.

"Đội trưởng Khúc, bố mẹ Trương Lệ Xuân từ dưới quê lên rồi."

Cảnh sát đã thông báo với bố mẹ của Trương Lệ Xuân, nhưng bọn họ lại ở vùng nông thôn Tùng Bắc hẻo lánh, hai ông bà cũng chưa từng xa nhà, thế nên nhận được điện thoại phải mất ba ngày sau mới tới Nam Giang.

Khúc Mịch bảo Lục Li đi làm thủ tục, tạm thời thả cô ta ra trước. Anh đến tòa nhà pháp chứng đối diện, thi thể của Trương Lệ Xuân vẫn còn ở đó chưa gửi đi hỏa táng.

Mới đến tầng một đã nghe tiếng khóc lóc thảm thiết. Thương Dĩ Nhu mặc áo blouse đứng cuối hành lang, tuy cô đã quen nhìn cảnh sinh ly tử biệt, cũng đã gặp chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng lần nào cô cũng không chịu nổi.

"Lần sau lúc người nhà đến nhận thi thể em để một mình Khang Bình làm đi." Khúc Mịch rót cho Thương Dĩ Nhu ly nước ấm, "Uống đi, tay em lạnh quá."

"Ừ. Tối nay chúng ta qua nhà anh nhé, chúng ta đi mua nguyên liệu, để em xuống bếp." Không có người thân bên cạnh, đợi người khó tránh tiếc nuối. Gặp bố mẹ già của Trương Lệ Xuân, Thương Dĩ Nhu nhớ tới bố mẹ đã mất của mình, lại nghĩ đến bố Khúc mẹ Khúc luôn coi mình như con gái, khoảng thời gian này quá bận rộn, lâu rồi chưa đi thăm chú và dì.

Khúc Mịch khẽ cười, lập tức gật đầu, sau đó gọi cho Lục Li: "Xong việc cứ tan làm, có vấn đề gì thì gọi điện."

Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đang trò chuyện, Khang Bình dẫn hai người từ trong phòng đi ra. Bọn họ đỡ nhau, tóc đã bạc phơ, trên mặt có rất nhiều vết nhăn, quần áo cũng phai màu.

Chân của bà cụ hình như không tốt lắm, lúc đi cứ khập khiễng, đôi mắt ông cụ vẩn đục vừa nhìn là biết nông dân trung thực phúc hậu.

Nghe Khang Bình giới thiệu Khúc Mịch là đội trưởng đội hình sự phụ trách vụ án lần này, ông cụ run rẩy bước lên: "Con gái chúng tôi không biết nỗ lực làm việc, làm chuyện xấu nên gặp báo ứng. Chúng tôi muốn đưa con bé đi hỏa táng, mang tro cốt về quê."

Đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu gặp người nhà nạn nhân không muốn truy cứu hung thủ, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu. Trương Lệ Xuân xuất thân từ nông thôn hẻo lánh, một lòng muốn vươn mình thành ngôi sao, bây giờ cô ta thể hiện tài năng, sắp được tham gia phim truyền hình, nhưng với bố mẹ già chưa thấy việc đời khi thấy một cô gái sống một mình ở thành phố chẳng làm gì, ngày nào cũng ăn mặc lộng lẫy, còn ở trong căn hộ xa hoa, đương nhiên sẽ nghĩ con gái mình làm chuyện xấu, bây giờ nhìn thấy thi thể, họ đương nhiên khẳng định ngờ vực trong lòng.

"Thưa ông, con gái ông có việc làm hẳn hoi, cô ấy sắp tham dự một bộ phim truyền hình rồi." Thương Dĩ Nhu giải thích thay nạn nhân. Không phải vì thấy Trương Lệ Xuân đáng thương, cô chỉ không muốn hai cụ buồn càng thêm buồn. Con gái dù không đàng hoàng như đó vẫn là máu mủ của mình, huống hồ tư tưởng dưới quê bảo thủ, bọn họ chắc chắn sẽ càng không dám ngẩng đầu làm vây.

Không ngờ ông cụ nghe xong lại lắc đầu: "Xuân Nhi hay nói mình là minh tinh, nhưng mọi người trong thôn chúng tôi ngày nào cũng xem TV chưa từng thấy nó xuất hiện. Xuân Nhi gửi rất nhiều tiền về nhà, khi thì 3000, khi thì 2000, lần trước lúc về quê ăn tết nó xách túi lớn túi nhỏ về, trước khi đi còn để lại lì xì 10.000 tệ. Chúng tôi thấy không đúng nên đuổi đến cửa thôn hỏi, minh tinh không thấy bóng dáng trên TV sao có thể kiếm tiền? Con bé bực bội đuổi tôi về, nói không làm minh tinh cũng có thể kiếm tiền, bảo tôi đừng lo lắng. Tôi nghe vậy thì càng buồn, Xuân Nhi không giỏi giang, cũng không biết chịu khổ, vậy thì có thể kiếm tiền bằng cách nào? Vợ chồng chúng tôi làm người trong sạch, không muốn dùng đến đồng tiền không sạch sẽ. Chúng tôi định khi nào có thời gian sẽ lên thành phố xem xem, không ngờ..." Nói tới đây, ông cụ bật khóc.

Bà cụ đứng sau cũng bước lên chắp tay trước ngực: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thật sự không thể tiếp tục ở đây nữa, dưới quê còn rất nhiều công việc. Anh chị thương tình cho chúng tôi về đi."

"Ông bà chưa ăn uống gì đúng không?" Khúc Mịch nhìn đồng hồ, nhờ Khang Bình dẫn họ xuống căng tin, "Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho ông bà, nhanh chóng để ông bà về quê."

"Tiền ăn tiền uống chắc là nhiều lắm đúng không?" Ông cụ cẩn thận hỏi, còn theo bản năng sờ túi.

"Chúng tôi gọi ông bà tới để hỗ trợ điều tra, không chỉ miễn phí ăn uống mà sẽ còn được chi trả chi phí đi lại."

Nghe Khúc Mịch nói thế, nét lo lắng trên mặt hai người đã vơi đi nhiều. Họ cảm ơn anh rồi đi theo Khang Bình.

"Em phát hiện anh thay đổi rồi." Thương Dĩ Nhu cười nói.

"Anh cũng phát hiện mình thay đổi từ khi gặp em đấy." Khúc Mịch nắm tay cô, kéo cô đến thang thoát hiểm, "Ở đây không có ai, chúng ta nói chuyện đi."

"Ai muốn đến chỗ vắng người nói chuyện với anh hả!" Thương Dĩ Nhu cười đùa đấm vào ngực anh một cái, đỏ mặt, "Em thấy anh đúng là càng ngày càng vô sỉ!"

"Vô sỉ với nhiều người là xấu xa, nhưng chỉ vô sỉ với một người phụ nữ là tình yêu." Đến trước cửa thang thoát hiểm Khúc Mịch ngồi xổm xuống, "Leo lên đi, anh cõng em."

"Ai cần anh cõng... A... Cẩn thận!"

Không cho Thương Dĩ Nhu từ chối, Khúc Mịch đã giữ chặt chân cô, cõng cô lên.

Thương Dĩ Nhu nằm dựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, dần bình tâm lại.

"Khụ khụ..."

Phát hiện có người đứng ở chỗ ngoặt, Thương Dĩ Nhu giật mình.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo kính đen kia chính là trưởng khoa pháp chứng Lâm Thụy.

Thương Dĩ Nhu vội nhảy xuống, xấu hổ cúi đầu.

"Tôi đang tìm chỗ không có ai để hút thuốc, hai người cứ tiếp tục đi." Lâm Thụy xin lỗi, "Đúng rồi, xem ra hai người sắp có chuyện mừng rồi, đến lúc đó nhớ phải mời tôi đấy."

Sau đó anh ta tươi cười xoay người rời đi.

"Có phải chúng ta nên kết hôn rồi không?" Khúc Mịch mượn cơ hội này nhắc lại việc kết hôn.

Kết hôn? Thương Dĩ Nhu từng cho rằng bản thân sẽ không thể bước vào cuộc sống hôn nhân, càng sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng cuộc đời luôn khó đoán, tình yêu bất ngờ tới, cụm từ kết hôn cũng thường được nhắc bên tai. Nhưng cô thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?

Vì câu chuyện phải trải qua trong quá khứ, Thương Dĩ Nhu rất thiếu cảm giác an toàn, đồng thời cũng cực kỳ khát vọng tình yêu và gia đình. Nhưng cũng chính vì vậy nên cô mới càng cẩn thận trong việc kết hôn. Một mặt là vì sợ tình yêu sau khi bước vào cuộc sống hôn nhân sẽ dần phai nhạt, một mặt là sợ bản thân không thể gánh vác trách nhiệm gia đình, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là tâm lý của cô, cô đã từng bỏ lỡ rất nhiều gia đoạn trong cuộc sống, cô không muốn lại mang sự tiếc nuối này bước vào hôn nhân, cô vẫn còn vài việc muốn làm.

Thấy cô im lặng, trái tim Khúc Mịch như rơi xuống đáy vực. Vốn dĩ mọi việc luôn nằm trong khống chế của anh, chỉ riêng đứng trước mặt Thương Dĩ Nhu là anh luôn lo được lo mất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv