Mọi người tham dự tiệc tối đều đang chú ý tới Khúc Mịch, nghe anh nói "Lãnh Thác bị bắt", ai nấy đều kinh ngạc.
Nam Giang xảy ra vụ án giết người liên hoàn, ảnh chụp thi thể còn bị lan truyền. Vụ án này ảnh hưởng rất lớn, từ thành thị đến nông thôn, ngày nào người dân cũng bàn tán, nhất là những người làm trong ngành như họ càng quan tâm chú ý đến tiến triển vụ án.
Mấy ngày trước, video Khúc Mịch tự ý đột nhập nhà kẻ bị tình nghi bị tung lên mạng, còn nghe nói Khúc Mịch bị cách chức tạm thời, mọi người đều nghĩ lần này Khúc Mịch khó mà chuyển mình. Cảnh sát hình sự Nam Giang không có chứng cứ xác thực, ngay cả lệnh điều tra cũng không xin được, sao mới mấy ngày đã có chứng cứ để bắt kẻ bị tình nghi chứ?
Nhà họ Lãnh cũng có kinh doanh khách sạn ở Bắc Hải, cái tên Lãnh Thác không hề xa lạ. Người ta có tiền có quyền, sao phải làm ra chuyện biến thái như vậy/ Lần này chắc không phải cấp dưới của Khúc Mịch khăng khăng bắt người, muốn ép hỏi Lãnh Thác đấy chứ?
Nếu thật là vậy thì đội trưởng dày dặn kinh nghiệm kia nói trúng rồi, tâm lý học tội phạm máy móc rập khuôn, nếu đối phương thông minh hơn anh, chơi anh thì chỉ có anh chịu thiệt!
Nghe Khúc Mịch nói, đội trưởng lớn tuổi kia cau mày, nhưng ngay sau đó cung mày lại giãn ra. Ông ta tin Khúc Mịch nói được làm được, cho dù trên phương diện học thuật mỗi người một quan điểm, nhưng Khúc Mịch vẫn luôn giữ thái độ công bằng công chính.
"Cậu phải nhớ kỹ lời mình nói! Quốc gia trao quyền lực cho cậu, không phải để cậu lạm dụng chức quyền! Tuy thời điểm đối mặt với tội phạm cực kỳ nguy hiểm, chúng ta có thể dùng bạo lực, thậm chí là vũ khí để khống chế bọn họ. Nhưng vào lúc bọn họ tay không tất sắt mất đi năng lực phản kháng ngồi trong phòng thẩm vấn, chúng ta tuyệt đối không được dùng đến bạo lực! Đây là điều cơ bản nhất một cảnh sát phải biết!"
"Đúng là không thể bức cung!" Khúc Mịch đưa ra tổng kết như thể không muốn nghe ông ta tiếp tục lải nhải.
Đối phương tức giận đến trừng mắt, đang định tiếp tục giáo huấn Khúc Mịch thì di động anh lại đổ chuông.
Khúc Mịch nghe máy, chỉ trả lời một câu: "Tôi đã bị cách chức, đang trong giai đoạn nghỉ ngơi."
Vừa giải quyết cú điện thoai này xong, lại có người khác gọi, lần này là bí thư Trương.
"Khúc Mịch, tôi chính thức thông báo cậu được phục chức, lập tức xử lý vụ án Lãnh Thác giết người!"
"Xin lỗi bí thư Trương, tôi hiện không có mặt ở Nam Giang, hơn nữa tôi không có ý định phục chức."
Nghe Khúc Mịch nói, mọi người đều sửng sốt.
Thanh niên này đúng là quá cuồng vòng, không chỉ từ chối việc phục chức, hơn nữa còn chẳng thèm cho lãnh đạo thể diện!
Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhỏ bé sao có thể được đích thân bí thư gọi điện? Hay là Khúc Mịch có bối cảnh đặc biệt nào đó?
Bí thư Trương ở đầu bên kia không khỏi đau đầu, Khúc Mịch này đúng là quái gở, thảo nào cục trưởng Hoàng bị anh ta chọc giận đến mức nhập viện, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
"Khúc Mịch à, cách chức tạm thời là cách lãnh đạo thành phố bảo vệ cậu. Tôi biết cậu bị oan, chờ cậu trở về xử lý xong vụ án này, đích thân tôi đi an ủi cậu được không!" Bí thư Trương cố gắng mềm giọng khuyên nhủ, "Lục Li phát hiện thứ chấn động trong nhà Lãnh Thác, tôi tin chắc hắn chính là hung thủ của ba vụ án này! Có điều đến giờ hắn không chịu mở miệng, chỉ muốn gặp cậu. Cậu đang ở đâu, tôi phái xe đến đón cậu nhé!". Ngôn Tình Cổ Đại
"Không vội, 8 giờ sáng mai trước cổng khách sạn XX." Nói xong, Khúc Mịch cúp máy.
Mọi người nghe rất rõ, nhất là người ở gần, ngay cả bí thư cũng ăn nói mềm mỏng, còn phái xe chuyên dụng tới đón, nghe là tự hiểu!
"Nói chuyện đừng tỏ vẻ như vậy, nếu không không có đường lùi đâu!" Đội trưởng lớn tuổi kia nói.
Người hiểu tính cách ông ta ai cũng biết ông ta không hay dạy dỗ đàn em, bình thường đều ân cần chỉ bảo, với những người không hợp tính thì chẳng thèm quan tâm. Xem ra ông ta rất coi trọng Khúc Mịch, không ghét anh như mọi người nghĩ. Bài diễn thuyết của ông ta trên tọa đàm cũng chỉ đơn thuần nói về sự việc, không hề ám chỉ một ai.
Khúc Mịch trả lời: "Tại sao phải lùi? Trong từ điển của tôi không có từ thất bại, tôi cũng không cho phép việc mình bỏ trốn! Có điều kỹ xảo lấy lùi làm tiến thì tôi khá thích, rất hợp để đối phó với hồ ly và... thỏ trắng!" Nói tới đây, anh liếc nhìn Thương Dĩ Nhu đứng gần đố.
Tối nay Thương Dĩ Nhu mặc bộ váy trắng, cổ chữ V tôn lên xương quai xanh gợi cảm, tóc bối cao, phối với bông tai ngọc trai, đơn giản mà thanh lịch.
Đang có một người đàn ông cầm ly rượu đứng trước mặt cô, trông có vẻ là đang muốn làm quen.
Khúc Mịch cau mày, trực tiếp bỏ lại đội trưởng già kia, sải bước đi qua. Đội trưởng già hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Đến nơi, Khúc Mịch dùng ánh mắt hình viên đạn quan sát đối phương: "Đồng nghiệp này chắc cao chưa tới 1m72 nhỉ?"
Đối phương ngơ ngác, không biết Khúc Mịch có ý gì.
"Theo các nghiên cứu, một đôi tình nhân có chênh lệch chiều cao khoảng 20cm thì hình ảnh lúc ôm hôn sẽ rất đẹp."
Thương Dĩ Nhu cao 1m65, còn mang giày cao gót, lúc này trông cao gần bằng người đàn ông kia.
Đối phương còn chưa kịp nói gì, Khúc Mịch đã bổ sung: "Tuổi thọ trung bình của đàn ông thường ngắn hơn phụ nữ, đàn ông béo phì còn thích hút thuốc cũng có nguy cơ bị đột quỵ và ung thư phổi cao hơn!"
Người đàn ông kia chắc cũng phải nặng gầm 100kg, mập đến mức không nhìn thấy cổ đâu cả.
Chiều cao cân nặng của người ta thì liên quan gì đến Khúc Mịch? Thương Dĩ Nhu cau mày, người đàn ông kia cũng chẳng hiểu gì hết.
Thấy hắn vẫn chưa hiểu, Khúc Mịch lắc đầu: "Bác sĩ Thương rất thông minh, lại còn tốt nghiệp thạc sĩ. Tôi nghĩ muốn trở thành bạn trai của cô ấy ít nhất cũng phải là tiến sĩ hoặc hơn thế, vả lại không thể ngu dốt như... Heo!"
Nói tới đây, anh liếc nhìn bụng bia của đối phương.
Đến đây mà còn không nghe hiểu thì ngay cả heo cũng không bằng! Người đàn ông kia đỏ mặt.
"Anh là ai vậy?" Nãy giờ hắn chỉ lo ngắm người đẹp nên không chú ý xung quanh.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh nên biết mình là ai!" Khúc Mịch hừ lạnh, "Đi vào trong, rẽ trái, trong toilet có gương!"
"Anh nói chuyện kiểu gì thế hả?" Anh rốt cuộc là ai?" Hắn thấy nhiều người nhìn về phía bên này, cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi.
Khúc Mịch tiến lên một bước, cúi đầu nhìn hắn: "Thứ nhất, tôi dùng miệng nói chuyện. Thứ hai, tôi là Khúc Mịch, bạn trai của cô ấy!"
Nghe năm chữ cuối, người đàn ông kia do dự mấy giây, cuối cùng hậm hực bỏ đi.
Cái tên này cứ giả mạo bạn trai phá vận đào hoa của mình, cũng không biết là có ý gì đây!"
"Tu rằng cô có thể tự giải quyết, nhưng tôi như vậy thì nhanh hơn!" Khúc Mịch biết Thương Dĩ Nhu đang nghĩ gì.
"Đội trưởng Khúc, anh không phải bố tôi, chuyện này anh không cần bận tâm. Tôi đã là một người trưởng thành, có khả năng phân biệt tốt xấu. Hơn nữa ai hợp với tôi, chỉ có tôi mới có quyền kết luận! mong anh sau này đừng quyết định thay tôi nữa, tôi không thích!"
Dứt lời, cô bỏ ra khỏi phòng tiệc.
Thế này là giận dỗi à? Khúc Mịch khó hiểu.
Đừng nhìn anh phân tích tâm lý nghi phạm chuẩn xác như vậy, nhưng thật ra anh không thể nhìn thấu trái tim của Thương Dĩ Nhu. Người ta nói phụ nữ là động vật khó hiểu nhất, câu này đúng là không sai!