Thời gian đi mua sắm lại đến, Lãnh Thác theo thường lệ lái xe đến siêu thị trong thành phố, Lưu Tuấn theo sau.
Chờ hắn ta lái xe vào đường quốc lộ, Lưu Tuấn lập tức gọi điện thông báo cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch sớm đã đợi sẵn gần biệt thự, vừa nhận được điện thoại lập tức trèo tường vào. Theo quan sát của Lưu Tuấn hơn mười ngày qua, nhà họ Lãnh không hề trang bị thiết bị chống trộm.
Cửa cuốn gara xe tầng một đang đóng, đây là lần thứ hai Khúc Mịch đến đây, nhanh chóng lên lầu. Anh cẩn thận quan sát mỗi một phòng, mỗi một góc, thỉnh thoảng còn gõ gõ vách tường. Sau đó anh lên lầu ba, phát hiện tất cả phòng của lầu ba đều bị khóa.
Cạy khóa chắc chắn không thành công, Khúc Mịch lại không giỏi vụ này, bây giờ tìm thợ khóa chắc chắn cũng không kịp.
Lãnh Thác ra ngoài, cố tình khóa những phòng này lại, chứng minh bên trong có món đồ hắn rất trân quý. Điều này khiến Khúc Mịch càng tò mò muốn vào trong tìm hiểu. Nếu đã có khóa đương nhiên phải có chìa, hy vọng là tìm được ở các phòng khác!
Khúc Mịch quay về tầng hai, lục tìm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy một cái hộp đựng xâu chìa khóa.
Anh cầm chìa khóa lên tầng ba, mở cửa căn phòng đầu tiên trước, nhưng thử mấy cái chìa liên tiếp đều không đúng.
Hơn mười phút, anh đã thử hết tất cả chìa khóa nhưng không có chìa nào mở được cửa phòng. Đây là chuyện gì? Anh vội sang trước cửa phòng thứ hai, cũng không mở cửa được.
Anh loay hoay cả ngày, cuối cùng cũng mở được một căn phòng. Cách sắp xếp trong phòng y hệt lần trước anh tới, có điều trên bàn đang có một cái laptop đang mở.
Nhìn kỹ, hình ảnh của anh thế mà xuất hiện trong đó.
Di động đổ chuông, anh lấy ra xem, hình ảnh anh trong màn hình cũng làm động tác tương tự. Khúc Mịch từ góc độ trên màn hình phát hiện một camera đặt ở góc tường.
"Đội trưởng Khúc, không xong rồi! Em lái xe theo Lãnh Thác đến trước cửa siêu thị, tận mắt thấy hắn vào trong, nhưng một tiếng rồi vẫn không thấy hắn quay ra, em đến bãi đỗ xe thì phát hiện xe hắn không còn nữa. Em sợ bây giờ hắn đang về nhà..."
"Cậu không cần phải sợ, hắn về rồi." Khúc Mịch cúp máy, nhìn Lãnh Thác tươi cười đứng ngay cửa.
"Đội trưởng Khúc, tôi nhớ anh từng nói lần sau đến khi gặp lại, tôi sẽ không có quyền từ chối trả lời câu hỏi của anh nữa." Hắn ta bước vào phòng, ngồi xuống ghế, "Bây giờ đổi lại thành anh!"
"Tất cả những việc này anh đã lên kế hoạch sẵn?" Khúc Mịch ngồi đối diện hắn.
"Với IQ của đội trưởng Khúc, cậu hỏi này chắc không cần tôi trả lời đúng không?" Nụ cười trên gương mặt hắn càng rạng rỡ, "Từ lúc bước vào nhà, hình ảnh của anh đã được camera tiến hành ghi hình lại, hơn nữa số video này sẽ ngay lập tức gửi đến an ninh mạng, tiêu đề tôi cũng viết sẵn rồi, là "đội trưởng đội hình sự tự ý đột nhập nhà dân". Đội Trưởng Khúc có hài lòng với tiêu đề này không?"
"IQ của anh nằm ngoài tưởng tượng của tôi đấy." Không rõ Khúc Mịch đang khen hay chê.
"Như nhau thôi!" Lãnh Thác vỗ tay, "IQ của đội trưởng Khúc cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, loại trừ anh sớm như vậy, tôi cũng thấy tiếc nuối, game mà dễ quá thì chẳng còn thú vị nữa!"
"Vậy sao? Chưa chắc."
Khúc Mịch vừa dứt lời, di động lại đổ chuông.
"Alo." Khúc Mịch nghe điện thoại ngay trước mặt Lãnh Thác.
Đầu bên kia, cục trưởng Hoàng nói: "Khúc Mịch, bây giờ tôi chính thức thông báo với anh, theo quyết định của lãnh đạo thành phố, tạm thời cho anh nghỉ ngơi một thời gian."
"Cục trưởng, không phải nghỉ ngơi, là cách chức đúng không?" Khúc Mịch hỏi thẳng.
"Anh phải thông cảm cho lãnh đạo thành phố, bọn họ đang bảo vệ anh thôi. Bây giờ trên mạng đang lan truyền một đoạn clip, áp lực của lãnh đạo thành phố cực kỳ lớn, nhất là bí thư Trương, dù sao cậu cũng là người ông ấy đề cử mà. Nếu thành phố không tỏ thái độ, xử lý truyền thông, đến khi ồn ào lên cấp trên nữa e rằng sẽ không đơn giản như cách chức. Cậu về nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ giao cho Lục Li. Chờ vụ án này kết thúc, cậu lại quay về."
Khúc Mịch không nói nữa, trực tiếp cúp máy.
Lãnh Thác ngồi ở đối diện nghe rất rõ: "Xem ra đội trưởng Khúc sắp nhàn rỗi rồi. Chỗ tôi non xanh nước biếc, nếu đội trưởng Khúc muốn có thể tới đây nghỉ dưỡng mấy ngày."
"Cậu... Hay lắm!" Khúc Mịch bỏ lại câu này rồi phất tay áo bỏ đi.
Lãnh Thác bật cười chẳng nể nang ai, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên hắn ta vui như vậy, đúng là thú vị!
Khúc Mịch rời khỏi biệt thự, thấy Lưu Tuấn lái xe như điên chạy đến. Cậu ta phanh xe gấp, cho xe đậu ngay bên cạnh anh.
Lưu Tuấn mở cửa xe nhảy xuống, mặt đỏ bừng: "Đội trưởng Khúc..."
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Khúc Mịch đã xua tay: "Về đi, sau này nghe đội phó Lục của cậu chỉ huy!"
"Đội trưởng Khúc!"
Khúc Mịch đi thẳng lên xe, lái xe bỏ đi.
Lưu Tuấn có cảm giác chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn liên quan đến việc mình mất dấu Lãnh Thác. Cậu dậm chân, quay đầu thì thấy Lãnh Thác đang cười đắc thẳng đứng ngay cổng.
"Anh đã giỏ trò gì rồi?" Lưu Tuấn xông lên chất vấn.
"Chàng trai trẻ, nhiệt tình quá sẽ tự hại mình đấy!" Lãnh Thác nhắc nhở, "Hơn nữa tôi dạy cậu một đạo lý, thay vì tin kẻ khác chi bằng tin bản thân mình! Đội trưởng Khúc của câu, à không phải, e rằng sau này không còn cơ hội gọi Khúc Mịch như vậy nữa. Đáng tiếc, chỉ là một người hơi thông minh thôi."
Lưu Tuấn sững sốt, vội lên xe đuổi theo Khúc Mịch. Cậu ta chạy như bay về cục cảnh sát nhưng không thấy Khúc Mịch đâu, còn sắc mặt mọi người đều vô cùng tệ.
Lục Li mở máy tính cho cậu ta xem một đoạn clip: "Chúng ta đang phối hợp với cảnh sát mạng, nhanh nhất phải đến chiều mới xử lý hết được. Có điều bây giờ trên mạng đang thảo luận rất sôi nổi, có lẽ xử lý cũng không có tác dụng. Hơn nữa bên trên đã cách chức đội trưởng Khúc, mọi việc đều không thể thay đổi nữa."
"Đều tại tôi qua loa, bị Lãnh Thác lừa!" Lưu Tuấn tự trách.
Lục Li vỗ vai cậu: "Cậu đừng quá áy náy, ngay cả đội trưởng Khúc cũng mắc mưu, huống chi là cậu. Chỉ có thể nói cái tên Lãnh Thác kia quá giảo hoạt, khả năng phản trinh sát nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Cậu là tài năng đội trưởng Khúc phát hiện đưa vào đội hình sự, bây giờ đội trưởng Khúc không có ở đây, cậu phải thể hiện thật tốt, không thể gây thêm phiền phức cho đội trưởng Khúc nữa."
Lưu Tuấn dần bình tĩnh lại: "Được, tôi sẽ nghe anh chỉ huy, chỉ cần nhanh chóng phá được vụ án, để đội trưởng Khúc trở về, bảo tôi làm gì tôi cũng tình nguyện."
"Đội hình sự trước giờ do đội trưởng Khúc chỉ huy, hơn nữa vụ án này quá phức tạp, tôi bây giờ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu." Lục Li thở dài, "Các cậu tan làm trước đi, để tôi một mình sắp xếp lại manh mối đã."
Vì Khúc Mịch đột nhiên bị cách chức, cả đội hình sự đều rơi vào trạng thái tê liệt. Lục Li muốn nhờ Khúc Mịch làm cố vấn, nhưng gọi điện lại không có ai bắt máy. Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ đành đi tìm Thương Dĩ Nhu.