Mọi người giống như đã trở về gió yên biển lặng, sau đó cô phát hiện sự kiện vòng vây phóng viên kia hoàn toàn giống như không có chút bọt nước nào, dường như chuyện sáng hôm đó chưa từng xảy ra trên thế giới này vậy.
Mấy ngày nay Lạc Lạc vẫn luôn ở nhà một mình viết kịch bản, tiện thể chăm sóc cho Coca và Sprite.
Phó Nhiên không thể về nhà được, gần đây anh có một bộ phim mới chiếu nên đa số thời gian đều sẽ chạy đi tuyên truyền trong các thành phố lớn, cả tuần nay Lạc Lạc cũng chưa từng thấy mặt anh.
Trời chập tối hôm nay, cô kiểm tra lại chính tả một lần nữa, chỉnh sửa tên một tệp kịch bản cuối cùng xong rồi nhấp chuột, cuối cùng cũng đã hoàn thành kịch bản sơ thảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày nay bên Abby vốn thúc giục khá gấp, cô chỉnh sửa lại toàn bộ tệp rồi đóng gói gửi qua.
Làm việc bận rộn lâu như thế cuối cùng cũng có thể tạm thời kết thúc rồi, sau khi nhìn thấy bên Abby nhận kịch bản kiểm tra giúp, cô lại thở dài một tiếng nữa.
Chưa tới mấy phút cô đã nhận được tin nhắn của Phó Nhiên: 【 Viết kịch bản xong rồi à? 】
Lạc Lạc bất chợt nhìn màn hình nở nụ cười: 【 Ừm, nhưng mình vẫn phải để tiền bối biên kịch chuyên nghiệp xem trước đã, chắc chắn trong đó vẫn còn rất nhiều chỗ phải sửa lại. 】
Phó Nhiên: 【 Hôm nay là buổi công chiếu phim của mình, cậu có muốn đi xem chung không? 】
Anh đây là đang tiện thể… hẹn cô đi xem phim à?
Bộ phim sẽ chiếu tôi nay là một bộ phim chính kịch lãng mạn do Phó Nhiên thủ vai chính, chuyển thể từ một game offline tên là “Sa đọa của sát thủ thứ bảy”. Lúc trước Lạc Lạc từng nghe nói cốt truyện trong trò chơi này rất nổi tiếng, cô rất thích cốt truyện tình yêu và nhân vật chính trong đó, không ngờ sau này trò chơi này lại được đoàn đội của Phó Nhiên phục chế.
Nhưng mà cô chưa từng đến rạp xem phim mà cô cũng thật sự không dám đi.
Vừa nghĩ một chút vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Cô do dự một hồi, đang định từ chối thì đã thấy Phó Nhiên gửi tin nhắn tới tiếp: 【 Bộ phim này mình cũng có tham gia giám chế, mình cũng đã xem phim gốc rất nhiều lần rồi nên xem nữa đã thấy ngán. Thật ra mình xin đoàn làm phim cho nghỉ, sắp về tới nhà rồi. 】
Lạc Lạc hơi sửng sốt, trái tim nhanh chóng đập “thình thịch”, vội vàng chạy tới cạnh giường liếc nhìn dưới lầu.
Quả nhiên xe Phó Nhiên đã dừng dưới lầu, anh bước xuống xe, nhanh chân bước đến trên hành lang.
Đột nhiên Lạc Lạc có hơi thấp thỏm, cô do dự một chút rồi đi tới cạnh cửa.
Đúng lúc Phó Nhiên mở cửa đi vào, nhìn thấy Lạc Lạc đứng trước mặt cách mình khoảng một mét, Phó Nhiên hơi khựng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Lạc lập tức đỏ mặt, vòng tay ra sau lưng, ngay cả chính cô cũng không biết cô đang xấu hổ cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng trong lòng Phó Nhiên lại bật cười.
“Tuần này bận quá, xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao…”
Lạc Lạc nói hai chữ này xong lại cảm thấy mình nói sai gì đó.
Anh bận thì bận, hoàn toàn không cần phải nói “xin lỗi” gì đó với mình cả, nhưng sao mình lại còn cố tình muốn trả lời hai chữ “không sao” này nhỉ?
Giọng của cô vẫn chưa êm tai cho lắm nhưng bây giờ cũng đã “miệng nhanh hơn não” nói ra trước rồi. Cô đang định hỏi anh xem hôm nay anh không tham gia buổi công chiếu phim thì sẽ không có vấn đề gì chứ, nhưng mà cô lại nhìn thấy ngoài cửa còn có thêm một cô gái khác.
Cô gái kia không phải Diệp Hoàn Nhĩ nhưng dáng dấp trắng nõn cao gầy, rất có sức hút. Trong lòng cô không khỏi nhói đau một chút, tâm trạng cũng lập tức rơi thẳng xuống đáy cốc.
Phó Nhiên cũng không cản cô gái kia lại, trái lại còn đồng ý cho cô ấy đi vào. Cô ấy mỉm cười, khẽ gật đầu chào hỏi Lạc Lạc: “Cô chính là cô Lạc đúng không? Dọc đường tới đây tôi đã nghe cậu Phó Nhiên nhắc về cô rồi, không ngờ mới đó mà đã gặp được người thật. Chào cô, tôi tên Lư Nhứ Chu.”
Giọng của cô ấy cũng xuôi tai động lòng như tên của cô ấy vậy.
“Cô Lư ngồi đi.”
Phó Nhiên chủ động mời Lư Nhứ Chu ngồi xuống chỗ bên cạnh Lạc Lạc, Lư Nhứ Chu không vội ngồi xuống mà lại hỏi ý Lạc Lạc trước. Dù sao đây cũng là nhà Phó Nhiên, đương nhiên Lạc Lạc không có lý do gì mà cản khách của anh được, vì thế cô ngơ ngác ngốc nghếch gật đầu, cẩn thận hơn không ít.
Lư Nhứ Chu nhìn thấy mèo chó trong nhà thì cười một tiếng: “Xem ra cô Lạc rất thích động vật nhỏ, hâm mộ cô quá. Trong nhà tôi cũng có một con chó con, đúng lúc cũng là loại Labrador, ngày thường còn rất nghịch ngợm nữa.”
Lạc Lạc không biết phải nói gì, cô gái ăn mặc nhẹ nhàng nói chuyện ôn nhu này, dù là làm quen cũng mang đến cho người ta một cảm giác rất thoải mái. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô luôn nghẹn lại.
Không biết Phó Nhiên vào phòng làm gì, trong phòng khách lập tức chỉ còn lại Lạc Lạc và cô gái vừa mới gặp mặt này.
Lư Nhứ Chu cười một tiếng: “Cô đừng căng thẳng, trừ tối hôm nay ra thì lúc trước tôi toàn gặp cậu Phó Nhiên qua màn hình. Thật ra thì tôi là một bác sĩ tâm lý, cậu ấy đặc biệt đến Đế Đô mời tôi, cậu ấy muốn tôi tâm sự với cô, tôi cũng nhận ra được cậu ấy rất lo cho cô.”
“Bác sĩ… tâm lý…”
Lạc Lạc không thích bác sĩ, bao gồm cả bác sĩ tâm lý. Nhưng lúc nghe cô ấy giới thiệu với mình như vậy, trong lòng cô lập tức thở dài một tiếng, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Cô xem tôi là bạn cô được rồi, rất hân hạnh được quen biết cô, tôi gọi cô là Lạc Lạc được không? Để cho công bằng thì cô gọi tôi là Nhứ Chu nhé?” Nụ cười của Lư Nhứ Chu rất có tính chữa lành.
“Ừm, được…”
“Cậu Phó nói lúc cô học cấp ba vẫn có thể tiến hành giao lưu đơn giản với bạn học bình thường, thậm chí có lúc còn chủ động nói chuyện với người khác nữa nhưng lúc đó cô lại sợ có nhiều bạn học cùng nhìn chằm chằm vào cô đúng không?”
“Ừm…”
Lạc Lạc nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
Lư Nhứ Chu cho cô một câu trả lời khẳng định: “Thật ra chuyện này cũng bình thường thôi, hồi cấp ba tôi cũng khá nhút nhát, rất sợ bị mất mặt trước mặt nhiều người, mỗi lần giáo viên điểm danh vào học gọi đến tên tôi là tôi đã sợ chết khiếp rồi. Nhưng mà Lạc Lạc này, từ nhỏ cô đã có chướng ngại về mặt ngôn ngữ này rồi à?”
Lạc Lạc mấp máy môi, cúi đầu nói: “Ừ, một tuổi rưỡi… từng bị điếc thần kinh…”
Lạc Lạc cũng không phải người biết ăn vạ, cô rất ít khi kể mấy chuyện này với người khác, người bên cạnh cô hầu như không có ai biết cả. Nhưng mà Lư Nhứ Chu là bác sĩ tâm lý, là bác sĩ chuyên nghiệp Phó Nhiên mời tới, cô vẫn muốn cố gắng thử một lần. Bởi vì cô biết mình kém cỏi cỡ nào, cô cũng muốn thoát khỏi những cơn ác mộng kia để trở thành một người bình thường.
Từ nhỏ, bởi vì cô dùng sai thuốc nên dẫn tới không nghe được, bị người ta vứt bỏ, năng lực khai quật ngôn ngữ cũng chậm hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Lư Nhứ Chu hơi sửng sốt.
Dựa theo miêu tả trực tiếp của Phó Nhiên thì Lạc Lạc không thể chỉ bị chướng ngại ngôn ngữ đơn thuần, chắc chắn vẫn còn một vấn đề nghiêm trọng về mặt tâm lý cần phải giải quyết.
“Nhưng mà cũng may, chắc là khả năng nghe của cô Lạc bây giờ đã bình thường rồi, có rất nhiều đứa bị điếc cả đời cũng không thể chữa trị được, cô như thế này là đã may mắn lắm rồi đó.”
“Bảy tuổi… đã chữa khỏi… Bởi vì, bởi vì ngăn cản một chương trình cứu trợ từ thiện…”
Lạc Lạc chợt nắm chặt tay, nắm chặt gối ôm trong tay, mồ hôi trên trán cũng liên tục chảy xuống. Cô cố gắng muốn nói cho bác sĩ nghe những gì mình đã trải qua nhưng khi chạm tới đoạn hồi ức kia, cô vẫn còn chút không khống chế được nỗi đau khổ của mình.
Lư Nhứ Chu thấy động tác của cô thì vội vàng cầm lấy bàn tay cô: “Cô Lạc đừng nghĩ nữa, chúng ta ăn vặt trước đi, nếu không thì chúng ta tâm sự về món đồ ăn vặt mà cô thích ăn nhất nhé?”
…
Nửa tiếng sau, trị liệu kết thúc.
Phó Nhiên tự mình tiễn Lư Nhứ Chu ra ngoài, hai người đứng ở cửa nói gì đó, trong lúc đó Lư Nhứ Chu còn quay sang mỉm cười nói tạm biệt với Lạc Lạc, còn nói với cô là sẽ sớm có lần thăm hỏi trị liệu tiếp theo nhanh thôi.
Phó Nhiên tiễn bác sĩ đi, vào nhà nhìn thấy trạng thái của Lạc Lạc mà vẫn còn chút đau lòng.
Cô phối hợp trị liệu như vậy làm anh hoài nghi mình tự tiện mời bác sĩ tới khám cho cô có phải là làm sai rồi không.
Anh khẽ thở dài, nở nụ cười lấy hai cái đĩa CD trò chơi trong túi ra đưa cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc sững sờ, cầm lên xem mới nhận ra đây là phiên bản mới nhất của “Sa đọa của sát thủ thứ bảy”.
“Đây là đĩa kỉ niệm công ty game tặng cho mình, kịch bản trong này cũng không khác phim chuyển thể mấy, hình ảnh và trải nghiệm chiến đấu đã tối ưu hóa rất nhiều so với mười mấy năm về trước rồi. Nhưng mà mình vẫn chưa thử phiên bản này, trong đó có hình thức chiến đấu online 2 người, tối nay có muốn chơi cái này với mình không? Coi như là khen thưởng cho cậu vì đã hoàn thành kịch bản đi.”
Lạc Lạc chớp mắt ngơ ngác đọc: “Chơi… game?”
…
Mười phút sau Lạc Lạc và Phó Nhiên ngồi trên ghế sô pha, hai người đều cuộn chân lại, mặt đối mặt cầm một cái laptop, nhét đĩa CD trò chơi vào rồi bắt đầu chiến đấu online.
Lúc trước Lạc Lạc hầu như không chơi game trên máy tính nhưng vẫn biết một ít thao tác sơ lược, Phó Nhiên giảng giải một vài nút chức năng cho cô, Lạc Lạc dễ dàng bắt đầu.
Cô biết sau khi tốt nghiệp cấp ba Phó Nhiên ra nước ngoài học lập trình máy tính, sau này trời xui đất khiến mới làm diễn viễn, loại trò chơi này đối với anh chắc chỉ là một chút lòng thành mà thôi. Anh thường xuyên dùng thân phận minh tinh khách quý tham gia đủ loại thi đấu chuyên nghiệp, cũng được coi là một minh tinh chơi game tốt nhất trong giới game rồi.
“Bên trái có quái, cậu núp bơm máu trước đi, mình chắn trước người cậu.”
“Đừng sợ, mình ở ngay sau lưng cậu đây.”
“Nhấn F7 là hồi máu đó, F8 là đổi chiêu.”
Lạc Lạc nghe Phó Nhiên căn dặn, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ gật đầu vô cùng chuyên tâm, lập tức vứt những hồi ức đau khổ lúc trị liệu ra khỏi đầu.
Mọi thứ trong thế giới game đều vô tri nhưng dường như tất cả lại trở nên đơn giản, cô và Phó Nhiên biến thành chiến hữu kề vai chiến đấu, chỉ cần hợp tác với nhau tiêu diệt từng con quái vật chạy đến trước mặt là có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng.
“Qua đây với mình, bình thường boss đều giấu trong mấy loại rương này, đừng tấn công trực tiếp, tấn công nó từ bốn phía sẽ dễ hơn.”
Phó Nhiên cũng tăng tốc độ tay, dẫn Lạc Lạc dốc sức chạy trong game.
Lạc Lạc dựa theo tiết tấu trò chơi để tăng tốc, dần trở nên phấn khởi cố gắng nhấn chuột và bàn phím, sau đó cười ngốc nghếch đánh loạn xạ một hồi.
Phó Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, nhìn cái tay cô đặt trên chuột thì không khỏi sửng sốt một chút. Tay cô rất nhỏ, vừa đầy đặn mập mạp nên không tiện giữ chuột cho lắm, chỉ có thể dùng đầu ngón tay nhấn một chút, lúc nào tránh quái cũng bị chậm một nhịp.
Vô cùng đáng yêu.
Anh không khỏi muốn nắm chặt tay cô, có xúc động muốn giúp cô thao tác.
Trong lúc lơ đãng, tay Phó Nhiên đã nhích sang phía cô, Lạc Lạc vừa mới hạ mày xuống, tay nhỏ cũng trượt khỏi chuột, hơi ủ rũ nhìn Phó Nhiên.
“Hả? Cậu, cậu chết rồi à…”
Phó Nhiên xấu hổ cười một tiếng rồi vội nhìn sang màn hình, đúng là chết thật rồi.
Sau khi nhân vật của Phó Nhiên chết không lâu, Lạc Lạc cũng chết ngay sau đó.
Phó Nhiên nhìn vẻ nghiêm túc của cô cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Không ngờ mình còn chết trước cả cậu, rốt cuộc là do mình gà quá hay cậu quá thông minh nhỉ?”
Lạc Lạc không biết anh nói vậy có phải là đang khen cô hay không nên chỉ cúi đầu không nói câu nào.
Phó Nhiên hít sâu một hơi, lại bắt đầu khích lệ: “Chơi lại lần nữa đi, chắc chắn sẽ qua được ván này.”
Lạc Lạc cũng gật đầu rồi bấm vào giao diện bắt đầu lần nữa nhưng cô phát hiện một hồi lâu bên Phó Nhiên cũng không kết nối vào.
Lạc Lạc vừa ngẩng đầu mới nhận ra anh đã nghiêng cả người tới, dùng bàn tay bao phủ trên bàn tay cô, di chuyển chuột nhấp một cái lên “Hình thức một người” trên màn hình.
“Chọn hình thức một người vượt ải trước đi, có lẽ như vậy sẽ dễ qua ải hơn là hợp tác đó.” Phó Nhiên nói rất tự tin.
Lạc Lạc lập tức cứng đờ, ván này cô đã không thể chú tâm được nữa.
Sau đó mỗi câu Phó Nhiên nói ra đều bồi hồi bên tai cô, anh khống chế tay phải của cô, giúp cô điều khiển chuột tấn công tới.
“Bấm phím A D cùng lúc.”
“Bên trái.”
“Tiếp tục bên trái.”
“Chờ chút đã, để ý quái ở góc trên bên phải…”
Tay trái của Lạc Lạc hoàn toàn không nằm trong khống chế của cô, tất cả đều ấn loạn xạ theo mệnh lệnh của Phó Nhiên.
Cứ thế cho tới hai mươi phút sau, cuối cùng trên màn hình cũng hiện ra mấy chữ “Qua ải thuận lợi” to lớn.
Lạc Lạc lập tức thở phào một hơi rồi mới nhớ tới việc rút tay ra khỏi tay anh, mặt cô đã đỏ đến mức như bị bệnh.
Cô đứng dậy tranh thủ ôm máy tính vào phòng ngủ.
“À… mình buồn ngủ, ngủ… ngủ ngon.”
Phó Nhiên còn chưa kịp nói câu “ngủ ngon” với cô thì Lạc Lạc đã đóng sầm cửa lại, anh ngây ngốc nhìn cánh cửa kia, không khỏi cong môi cười khẽ.
Anh nhìn điện thoại cố định đặt trên bàn trà, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Phó Nhiên quay lại xác nhận Lạc Lạc đã ở trong phòng ngủ rồi mới cầm ống nghe điện thoại kia lên, lạnh lùng ấn xuống một dãy số: “Công việc đã xong phần nào rồi, bây giờ tôi đang ở Giang Thành, ngày mai có rảnh ra gặp mặt đi.”