Sau khi ăn xong, Trần Mục Dẫn đưa Lạc Lạc về nhà ở gần đó và đến cuộc họp theo kế hoạch của mình.
Lạc Lạc nhìn Trần Mục Dẫn lái xe đi, cô còn chưa đi đến cổng của tiểu khu thì điện thoại bên trong túi đã rung lên không ngừng.
Đây đã là lần thứ hai rồi...
Không có bất kỳ dấu hiệu hay lời nhắc nhở nào, Phó Nhiên đã trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bá đạo như thể là chuyện đương nhiên.
Không biết lần này anh lại gọi cho mình vì chuyện gì nữa.
Nhưng cho dù là chuyện gì thì lần này não của cô đã tỉnh táo hơn, tay cũng không run nữa, ấn chuẩn xác vào nút tắt máy.
Chuyện nghe máy này có thể tránh được thì vẫn nên tránh.
Cô nào biết vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phó Nhiên đang cầm điện thoại, mặc một bộ áo gió đứng ở cổng tiểu khu nhà mình.
Sao Trần Mục Dẫn vừa mới rời đi là Phó Nhiên đã xuất hiện ở cổng tiểu khu nhà mình chứ...
Hơn nữa, khí thế tản ra quanh người Phó Nhiên lúc này hình như không đúng cho lắm.
“Cậu đến...”
Lạc Lạc mím môi, lùi về sau vài bước theo bản năng. Cô muốn duy trì khoảng cách an toàn thích hợp với anh.
Kết quả là không nhìn rõ đường nên đã vấp phải bồn hoa bên đường, người không kịp phòng bị nên đã ngã xuống.
Phó Nhiên không nói lời nào, cứ lạnh lùng đứng đối diện với cô rồi nhìn cô té chổng vó ở trong bồn hoa.
Lạc Lạc vươn tay vịn lấy thân của một cây con mới tạm thời nâng thân trên đứng thẳng lên.
Cô ngồi trong đống bùn và xoa xoa đầu gối, sau đó ngơ ngác nhìn Phó Nhiên lúc này.
Thời gian dường như đang dừng lại vậy.
Lại là bộ mặt lạnh lùng này...Âm u giống như cục nước đá, thậm chí còn không cười trên sự đau khổ của người khác dù chỉ một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh sẽ không bao giờ biểu lộ như vậy trước mặt mọi người nhưng đối với cô mà nói thì không hề xa lạ.
Hễ anh thấy không vừa lòng thì anh có thể sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy vào lúc nào đó và làm mấy chuyện không thể dự đoán được. Nhưng trên đời này người nhìn mặt mà bắt hình dong khá nhiều, có rất ít người chịu tin những chuyện này là do Phó Nhiên làm.
Lạc Lạc không tự chủ được mà chẹp miệng.
Cô hít mũi, dùng tay bắt lấy tảng đá trên mặt đất, muốn bò dậy.
Nhưng đất của bồn hoa này mềm quá. Cô không đứng dậy được mà còn bị xước tay.
Dường như Phó Nhiên đã nhướng một bên mày, đột nhiên sải bước đến rồi cúi người xuống bế cô ra khỏi bồn hoa bẩn thỉu này và đi vào tiểu khu.
“Cậu...”
Trái tim Lạc Lạc đập mạnh dữ dội, khi nhìn lại ánh mắt của anh thì thấy đã thay đổi trở lại thành Phó Nhiên dịu dàng.
Dường như...
Còn là một Phó Nhiên đã hết giận.
“Tôi sang đây vì muốn thăm Coca, cậu căng thẳng cái gì chứ?”
Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào.
Lạc Lạc hơi phồng má.
Lúc này, cô được Phó Nhiên ôm vào trong lòng. Gần sát nên có thể thấy rõ gân xanh trên cổ cùng với bước chân mạnh mẽ của anh.
Đó là một loại nhịp điệu mà chỉ đàn ông mới có.
Trái tim cô cũng đạp theo từng nhịp, càng lúc càng nhanh.
Không biết tại sao diện tích tiếp xúc lớn như vậy mà lúc này cô lại không phản ứng kháng cự hay khó chịu nào.
Có lẽ đầu của cô đã trống rỗng đến mức không có bất kỳ phản ứng...
“Tòa nào?”
Lạc Lạc ho khan, đỏ mặt ù tai.
“Cậu sống ở tòa số mấy?”
Phó Nhiên không biết phương hướng nên dừng lại trước.
Lúc này, các ông các bà đã hơi lớn tuổi đi ngang qua đều nhìn bọn họ mấy lần với ánh mắt kỳ quái. May là không ai nhận ra Phó Nhiên.
Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, vội vàng đáp lại: “Tòa số năm...203...”
Phó Nhiên rất giỏi tìm đường nên nhanh chóng tìm được tòa số năm, ôm cô lên lầu và đứng trước cửa 203.
“Chìa khóa đâu?”
“Túi...”
Phó Nhiên đặt cô xuống, lúc này Lạc Lạc mới nhận ra vừa nãy tay mình cứ nắm lấy cổ áo của anh, trên đó vẫn còn dính bùn khiến cho chiếc áo gió màu sáng của anh cũng bị bẩn một vùng.
Lạc Lạc ngượng ngùng một lúc, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi để mở cửa. Cả người cô còn đang ngẩn ngơ, hoàn toàn như mất hồn.
Cô vẫn chưa cân nhắc xong chuyện có nên để anh vào căn nhà nhỏ tồi tàn này hay không. Coca ở trong nhà đã đánh hơi được mùi của chủ cũ, vui mừng nhào về phía Phó Nhiên.
“Gâu gâu...”
Phó Nhiêm mỉm cười rồi đến ôm Coca lên, khẽ cười vuốt ve đầu nó.
Hơn nữa chỉ cần anh giơ tay lên thì Coca sẽ liều mạng nhảy lên theo hướng mà anh chỉ tay.
“Có vẻ chủ mới của mày nuôi mày rất tốt. Giờ đã nặng rồi đó, good boy.”
Lạc Lạc nghe Phó Nhiên nhắc tên của mình với Coca nên vô tình nhìn thẳng vào mắt anh một giây, vội vàng giấu gương mặt đỏ ửng khỏi tầm mắt của anh.
Vừa cúi đầu xuống liền cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.
Cô nghĩ rằng cô rất hiểu nhanh nhưng trông chốc lát lại cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút xa lạ.
Nhưng điều kỳ lạ chính là cảm giác xa lạ này lại thấy khá tốt.
“Nhớ xử lý vết thương kịp thời. Chỗ cậu có đồ băng bó không?”
Phó Nhiên đặt Coca xuống, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lạc Lạc lắc đầu rồi lại ra sức gật đầu.
“Cậu ở đây...chơi với Coca đi. Tôi sẽ tự xử lý vết thương nhỏ này của mình...”
Câu nói này rất dài nhưng cô phát âm chuẩn đến bất ngờ, không nói sai một chữ nào.
Phó Nhiên chợt ngẩn người rồi cũng gật đầu mỉm cười.
Lạc Lạc trốn vào nhà vệ sinh và nhìn mình trong gương. Khóe miệng không ngừng nhếch lên giống như dính mật.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Cô lắc đầu, vặn vòi nước và liên tục dội nước lạnh vào má của mình. Cố gắng muốn cho bản thân bình tĩnh lại rồi mới xử lý vết thương nhỏ trên tay.
Quay lại phòng khách, cô liền thấy người đàn ông kia chen chúc ở cái sô pha vải vừa nhỏ vừa cũ để trêu chọc Coca.
Mặt dù có hơi mâu thuẫn nhưng cô cứ cảm thấy căn nhà nhỏ đơn sơ mà cô đã ở ba năm cũng trở nên xa lạ.
Cô không đành lòng quấy rầy bức tranh yên tĩnh này.
Có thể nhìn thấy tình cảm giữa Coca và Phó Nhiên rất tốt. Anh vốn là chủ của nó nên để họ ở chung với nhau nhiều hơn cũng tốt.
Vì vậy, cô lặng lẽ ngồi vào bàn máy tính, bật máy tính lên và muốn làm một số công việc của mình.
Vừa lên QQ, đột nhiên hiện lên rất nhiều tin nhắn. Không biết trên giới văn học mạng đã xảy ra chuyện lớn gì mà chấn động đến mức cô cũng phải biết.
Cô ngẫu nhiên nhấp vào một tin nhắn mà tác giả nhắn riêng với mình và thấy: [Lạc Đà Nhỏ, cô thấy bài ở trên diễn đàn chưa! Mật Tâm lại bị bóc phốt chuyện đạo văn và người bị trúng đạn lần này chính là cô đấy! Bây giờ fan não tàn của cô ta đang bắt đầu tẩy trắng và còn nói cô đạo văn của cô ta!]
Lạc Lạc sững sờ.
Đạo văn là điều cấm kỵ trong giới nguyên tác.
Lạc Lạc luôn cấm kỵ chuyện này. Đây cũng là giới hạn của một người tác giả nguyên tác như cô.
Nhưng không ngờ có một ngày tác phẩm mà cô cực khổ sáng tác ra lại bị người khác đạo lại, mà còn là Mật Tâm nữa...
Cô vội vàng đăng ký vào diễn đàn viết văn, thật sự có người đang bóc phốt cuốn《 Đàn anh ngọt ngào 》mà Mật Tâm bán để làm phim chính là bản sao《 Tổng tài mất ngủ 200 năm》của cô. Dường như sao chép rất nhiều đoạn, từ mở đầu cho đến kết thúc, đây hoàn toàn không phải ngẫu nhiên!
Cô nhấp chuột càng lúc càng nhanh, chân mày hình chữ bát càng lúc càng nhíu lại sâu hơn.
“Sao vậy?”. Truyện Lịch Sử
Phó Nhiên phát hiện ra sự kỳ lạ của cô nên không biết từ lúc nào đã đi đến đằng sau cô.
Lạc Lạc kinh ngạc, vội vàng đóng trang đăng bài trên diễn đàn lại, hốt hoảng nói: “Không, không có gì...”
Tác giả có lời muốn nói: Phó Nhiên: Ừm, cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài vì vợ, đúng là kìm nén đến sợ.