Lúc Phó Nhiên hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng thì đã là ba giờ sáng.
Sau hai mươi tiếng làm việc ròng rã với cường độ cao, lúc anh thoát vai khỏi nhân vật cũng lộ ra vẻ mặt có vài phần mệt mỏi hiếm thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ chí sắp đến, ngày dài đêm ngắn.
Phía đông đã lóe lên chút ánh sáng, hơn một tiếng sau đó, trời đã sắp sáng hoàn toàn, lại là một ngày mới.
“Anh Nhiên, chín giờ sáng mai có một cuộc phỏng vấn với tạp chí SHOW về couple màn ảnh giữa anh và Diệp Hoan Nhĩ, sau đó mười hai giờ trưa lại phải trở về studio quay phim, buổi tối có thể còn phải đến công ty tham gia tiệc ăn mừng, chẳng qua là trước mắt vẫn chưa xác định được thời gian của tiệc ăn mừng này, phải đợi thông báo của tổng giám đốc Vương…”
Tiểu Triệu thông báo xong một chuỗi hành trình dài như thế cũng có chút mệt mỏi hít thở sâu một cái.
Sau khi cậu ta làm trợ lý thì mới biết được cái nghề làm nghệ sĩ này khó khăn cỡ nào. Nhất là kiểu người luôn luôn thỏa mãn được kỳ vọng của người khác và dáng vẻ đứng trên đỉnh cao của Kim Tự Tháp này như Phó Nhiên.
Ít nhất cậu ta ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ chưa từng nghe anh phàn nàn về điều gì.
Phó Nhiên lại mỉm cười, cả người tựa vào ghế ngồi, đưa tay vỗ vỗ vai của Tiểu Triệu.
Đã là lúc nào rồi mà anh còn có lòng có sức đi an ủi nhân viên công tác bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi anh Nhiên, còn một việc nữa, chính là công ty đầu tư bên kia sáng sớm hôm qua biết được năm sau anh có ý đảm nhiệm giám chế cho “Long Đô” thì cũng định đổ toàn bộ tiền vốn của quý tiếp theo cho đoàn làm phim “Long Đô” chuẩn bị thu xếp giai đoạn đầu.”
Phó Nhiên nhíu mày, hỏi: “Là Hải Đầu hay là Mễ Lam đầu tư?”
Tiểu Triệu cười nói: “Công ty hai nhà đều đã đồng ý, thảo luận xong số tiền đầu tư cũng không ít. Hơn nữa có anh Nhiên gia nhập liên minh, có khoản đầu tư nào mà không nắm được chứ. Chỉ có điều em nghe nói là lý do mà công ty hai nhà này đầu có ý tư đều là từ “Phong động thiên hạ” của Công tử Mục, bây giờ nhìn một vòng trong thị trường cạnh tranh này, bộ phim “Phong động thiên hạ” này chuẩn bị lâu như vậy e là cũng không thể khai máy theo kế hoạch được. Đúng là quá thảm rồi, haiz, lúc đó em thật sự rất thích xem tiểu thuyết đó, đoán chừng rất nhiều người mê tiểu thuyết đều phải thất vọng rồi.”
Phim huyền huyễn và phim bình thường cũng không khác gì, đều bắt buộc phải ném tiền ra.
Nếu như tài chính xảy ra vấn đề thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ chế tác kịch bản, thậm chí ảnh hưởng đến việc khai máy. Hơn nữa hai năm nay phim huyền huyễn đã qua thời kỳ siêu hot rồi, tăng thêm số tiền đầu tư lớn, thường sẽ không có công ty nào bằng lòng bất chấp nguy hiểm mà vùi đầu vào đầu tư tiền cho hai bộ kịch bản cùng thể loại như vậy.”
“Ồ, thật sao?”
Phó Nhiên cười, lười biếng trả lời một câu, giống như không có bận tâm đến chuyện này, tựa vào ghế nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Đây chỉ là một lời nhắc nhở.
Chỉ cần anh bằng lòng, chậm rãi kéo cho cái kịch bản đó đổ vỡ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Từ cửa hàng tiện lợi về đến nhà, tâm trạng của Lạc Lạc vẫn rất bất an.
Sau khi run run rẩy rẩy uống hết mấy ly nước ấm thì càng cảm thấy mệt hơn trước khi ra khỏi cửa.
Cô cất kỹ băng vệ sinh đã mua một cách chỉnh chỉnh tề tề vào trong ngăn kéo, trong lúc vô tình nhìn thấy được một cây bút chì bấm cổ xưa.
Cô lập tức nghĩ đến bí mật kia của Phó Nhiên…
Có liên quan đến một mặt chân thật của anh.
Lạc Lạc là một trong số không nhiều người từng nhìn thấy được con người chân thật của Phó Nhiên.
Đã nhiều năm như vậy rồi anh che giấu bản thân mình ở trước mặt người ngoài đến không có chút sơ hở nào, thậm chí bây giờ còn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp.
Còn cô vẫn luôn giữ miệng kín như bưng, cho đến khi không còn gặp anh trong thế giới của mình nữa.
Nhưng mà vì sao Từ Bối Bối lại tự nhủ như vậy, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra cái gì rồi sao?
Cho nên, cho dù là như vậy, mai sau có một ngày bản tính của anh vẫn sẽ bị người ta phát hiện ra hay sao?
Lạc Lạc chịu đựng cơn đau bụng, trong đầu lại hiện lên một đoạn đã từng thẳng thắn.
Đó là vào trước kỳ thi tháng thứ ba năm lớp mười một, trước khi thi Lạc Lạc đỏ mặt, nắm chặt bút chì bấm tinh xảo ở trong tay, không ngừng nhấn “Lạch cạch lạch cạch” theo tần suất nhịp tim của cô.
“Phó Nhiên, thật ra hôm qua tôi đã, đã trông thấy, cậu…”
Phó Nhiên ngồi cùng bàn giật giật khóe miệng, buông tài liệu ôn tập xuống, giả bộ không biết: “Cậu trông thấy cái gì?”
Lạc Lạc đỏ mặt, nhưng lại mỉm cười rồi im lặng không nói gì.
Phó Nhiên cũng im lặng, sắc mặt lại có chút không ngăn được mà sa sầm, trên cánh tay gầy gò trắng nõn lóe lên mấy sợi gân xanh.
Rất lâu sau, anh lại hơi nặng giọng hỏi một lần nữa: “Cậu, đã nhìn thấy cái gì!”
Cô bị dọa sợ.
Đó là lần đầu tiên cô thấy Phó Nhiên như vậy, nhưng vẫn nhíu mày nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu…Đã tìm bút tự động về giúp tôi.”
…
Trong xã hội, mỗi người đều có một cái mặt nạ không muốn tháo xuống trước mặt người khác.
Nhưng cô biết, Phó Nhiên không có mặt nạ.
Sự hiền lành và dịu dàng ngoài mặt của anh là lớp da người không thể bỏ ra của anh.
Nếu như nhất định phải lột lớp da đó ra khỏi người, không còn bất cứ lớp bảo hộ hay tấm bình phong nào thì Phó Nhiên sẽ máu thịt be bét, rất đáng sợ.
Có lẽ là lúc kia cô nên sớm phát hiện ra sự khác thường của anh một chút, sau đó cách xa anh một chút.
Thì sẽ không có từ sau lúc đó, anh bắt đầu không hề kiêng dè bộc lộ bản tính của mình ra trước mặt cô…